Trong lời nói của hắn ẩn chứa ngạo khí, đồng thời còn mang theo cảm xúc khinh miệt đối với Thương Huyền Thiên kia. Chỉ có điều chuyện này cũng không trách Đồng Hạc được, Thương Huyền Thiên đã xếp cuối Chư Thiên trong nhiều năm liền rồi, nghe nói vị Thánh giả duy nhất của Thương Huyền Thiên cũng đã sớm vẫn lạc, hiện tại người mạnh nhất của Thương Huyền Thiên chỉ là Pháp Vực cảnh.
Thực lực như vậy nếu như là đặt ở Hỗn Nguyên Thiên thì chỉ sợ còn không sánh bằng một ít thế lực đỉnh phong.
Tuy rằng chuyện lần này có lẽ là người của Ngự Thú Vực ra tay trước, nhưng hiển nhiên Đồng Hạc cũng không có ý định nói đến đạo lý công bình gì ở đây. Trên cái thế giới này, đạo lý chỉ là thứ những người có thực lực tương đương nói với nhau, mà hiển nhiên, ở trong mắt Đồng Hạc, người của Thương Huyền Thiên còn không có tư cách giảng đạo lý cùng hắn.
Hơn nữa, nữ nhân kia có thể khiến cho thú chiến đấu của Ngự Thú Vực bọn họ phản loạn, thủ đoạn này bọn họ cũng nhất định phải nắm giữ, bởi vì việc này có uy hiếp quá lớn đối với bọn họ.
Một khi mất đi thú chiến đấu, thực lực của Ngự Thú Vực bọn họ cũng sẽ yếu bớt đi không chỉ một cấp bậc.
Tổng hợp những nguyên do này, Đồng Hạc càng không có khả năng đơn giản buông tha người nọ.
- Đúng rồi, Đồng Hạc sư huynh, trong quá trình tìm kiếm, người của chúng ta còn bị một người khác âm thầm quấy rối, người kia hẳn cũng là một nữ tử, thực lực của nàng chỉ là Thiên Dương cảnh sơ kỳ, nhưng tốc độ lại nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, chúng ta căn bản không có cách nào để bắt lấy nàng.
- Chúng ta hoài nghi nàng hẳn là đồng lõa của nữ tử tóc xanh kia.
- Thiên Dương cảnh sơ kỳ sao?
Đồng Hạc lắc đầu, Thương Huyền Thiên này quả nhiên là đã xuống dốc, thực lực như vậy mà cũng có thể đi vào Cổ Nguyên Thiên đến tham dự chiến tranh giữa Chư Thiên.
- Không cần để ý đến nàng! Nàng ta quấy rối như vậy, nói rõ phương hướng chúng ta tìm kiếm là đúng.
- Trước tiên cứ bắt được nữ tử tóc xanh kia rồi nói sau.
- Dạ vâng
Người đệ tử ở sau lưng hắn lập tức đáp lời, sau đó tuyên bố mệnh lệnh của Đồng Hạc đi ra ngoài, lập tức đội ngũ của Ngự Thú Vực đẩy mạnh tốc độ tìm kiếm lên mức cao nhất.
Mà lúc này, ở chỗ sâu trong dãy núi, trong một sơn động.
Một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn xếp bằng ở trên mặt đá, bàn tay nhỏ bé chống cái cằm trắng nõn, vẻ mặt buồn rầu.
Mái tóc dài màu xanh được tết thành bím tóc đuôi ngựa rủ xuống, thân hình của nàng có chút nhỏ nhắn xinh xắn, làm cho người ta có một loại cảm giác linh lung tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn, trơn bóng như ngọc, thanh thuần tú lệ, đặc biệt là một đôi mắt sáng long lanh, trong đó lóe ra thần thái giảo hoạt cùng tinh quái.
Nếu như Chu Nguyên ở nơi này, tất nhiên là có thể nhận ra, cô gái trước mắt đúng là người bạn đầu tiên mà hắn gặp được sau khi ly khai Đại Chu Vương Triều, Lục La. Mặc dù, so với trước kia, lúc này, Lục La đã có thêm vài phần thành thục nhưng những đường nét cơ bản trên khuôn mặt vẫn không thay đổi nhiều lắm.
Xèo xèo!
Đột nhiên, trên vai Lục La có một điểm sáng màu lam thoáng hiện, một chú chim nhỏ màu lam đậm ngưng hiện ra, bên trên cánh chim mơ hồ có thể thấy được vô số đường vân cổ xưa. Khi chú chim này vừa xuất hiện, nhiệt độ trong sơn động cũng lập tức giảm xuống, có Băng Sương lan tràn bên trên mặt đất.
- Chiếp chiếp
Nó dùng mỏ chọc chọc Lục La, giống như đang an ủi.
Lục La nâng nó trong tay, buồn rầu mà nói:
- Đám người của Hỗn Nguyên Thiên này cũng thật là bá đạo, rõ ràng là bọn họ ra tay trước, lại còn muốn tìm ta gây phiền phức.
- Vậy ta phải làm sao bây giờ? Bọn họ có nhiều người như vậy, chúng ta trốn không thoát!
Đinh linh!
Mà trong khi Lục La buồn khổ thì trong sơn động chợt có một tiếng lục lạc rất nhỏ vang lên.
Nghe thấy tiếng lục lạc này, đôi mắt to của Lục La lập tức sáng ngời:
- Thanh Ngư! Thanh Ngư!
Trong sơn động có một cơn gió thổi qua, chỉ thấy được có thêm một bóng người xinh đẹp đột nhiên hiện ra ở phía trước Lục La kia.
Bóng người xinh đẹp kia mặc quần áo màu đen. So sánh với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia của Lục La thì thân hình của nàng càng lộ ra sự thon dài cùng bá đạo, phía dưới quần áo là vòng eo mảnh khảnh giống như cành liễu, mép váy hơi đong đưa lộ ra bắp chân dài trắng nõn như ngọc, làm cho người ta khó có thể dời mắt.
Đồi núi trước ngực no đủ phập phồng.
Cái cổ trắng nõn, thon dài, ưu nhã tựa như là thiên nga.
Đôi mắt dễ thương hẹp dài giống như là hoa đào.
Mà về phần gương mặt của nàng, nếu như nói Lục La là loại thanh thuần đáng yêu vậy thì nàng kia thật có thể là thuần túy trời sinh vũ mị, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười đều tản ra mị hoặc chết người.
Bên trên cặp chân ngọc trần trụi của nàng có một sợi dây đỏ treo một cái lục lạc nho nhỏ, tăng thêm phong tình.
Đây cũng là một người quen của Chu Nguyên, Tả Khâu Thanh Ngư.
Tả Khâu Thanh Ngư hiện thân ra, có chút bất đắc dĩ nhìn xem Lục La đang hưng phấn, nói:
- Ta bảo muội đi ra tìm cứu binh, vậy mà lại tìm đế phiền toái lớn như vậy, hiện tại ta thấy những người kia còn đang bổ núi ra để tìm muội đó.
Lục La ủy khuất nói:
- Không phải là ta trêu chọc, rõ ràng là bọn họ muốn ra tay với ta.
Tả Khâu Thanh Ngư than nhẹ một tiếng, cười khổ nói:
- Xem ra thế lực ở những Thiên Vực khác này cũng không phải là dễ đối phó.
Tuy rằng hai bên cũng không có xâm nhập tiếp xúc, nhưng Tả Khâu Thanh Ngư lại có thể cảm giác được ngạo khí của những người kia. Đặc biệt là sau khi biết được các nàng là người của Thương Huyền Thiên thì trong mắt của bọn họ rõ ràng là còn có thêm thần sắc khinh thường.
Lục La thấp giọng nói:
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Nếu như chúng ta không tìm thấy cứu binh thì chỉ sợ mấy người Sở Thanh đại ca không kiên trì được quá lâu nữa đâu.
sau khi trầm mặc một lát, Tả Khâu Thanh Ngư trầm giọng nói:
- Bất kể là như thế nào, chúng ta phải chạy ra khỏi vòng vây của bọn họ trước đã. Nếu như ở đây đã có thể bắt đầu tiếp xúc đến người của Hỗn Nguyên Thiên, như vậy tất nhiên cũng sẽ có thế lực của Hỗn Nguyên Thiên ở gần đây, chúng ta có thể thử tiếp xúc với thế lực này xem.
- Ta nghĩ tổng không đến mức toàn bộ Hỗn Nguyên Thiên đều là người như vậy.
- Thật sự không được thì chúng ta sẽ đi tìm thế lực của những Thiên khác!
Tả Khâu Thanh Ngư trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đợi lát nữa, muội đưa Tiểu Lam cho ta, rồi đổi quần áo với ta. Ta sẽ giả dạng thành muội, đi trước dẫn đám người kia rời đi. Còn muội cứ thừa dịp loạn đào tẩu, muội vẫn còn nhớ chỗ gặp mặt chứ?
- Không được! Quá nguy hiểm, những người kia đều có thực lực rất mạnh!
Lục La lo lắng nói.
Tả Khâu Thanh Ngư cười cười, tự tin nói:
- Ta lại không có ý định chiến đấu thẳng mặt với bọn họ, thân pháp của ta mạnh như thế nào muội cũng không phải là không biết, coi như là Thiên Dương cảnh hậu kỳ chỉ sợ cũng không đuổi kịp ta.
Nghe Tả Khâu Thanh Ngư nói vậy, Lục La do dự đến nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể cắn răng một cái, gật đầu đáp ứng.
- Vậy tỷ phải cẩn thận một chút!
Tả Khâu Thanh Ngư khẽ gật đầu.
Lệ!
Chỉ có điều ngay khi hai người vừa muốn hành động thì các nàng đột nhiên nghe được ở bên ngoài có một tiếng hạc kêu to rõ vang vọng.
Nghe thấy tiếng hạc kêu, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục La lập tức biến đổi:
- Không xong, bị phát hiện rồi!
Uỳnh!
Thanh âm của nàng vừa dứt, cả ngọn núi đều chấn động kịch liệt, chỉ thấy được nửa ngọn núi đều bị một luồng sức mạnh kinh khủng đánh vỡ, có ánh sáng của mặt trời xuyên thấu qua khe hở chiếu rọi vào trong sơn động nơi hai người đang đứng.
Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La đưa mắt nhìn ra phía ngoài và nhìn thấy một con hạc trắng cực lớn lơ lửng giữa không trung, trên đỉnh đầu của hạc trắng là một nam tử tóc trắng đang ngồi xếp bằng.
Nhìn qua nam tử tóc trắng kia, sắc mặt của Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La cũng lập tức biến đổi, bởi vì từ trên người nam tử này, các nàng cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt.
Người ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu của hạc trắng đúng là Đồng Hạc. Lúc này, hắn đang lạnh nhạt nhìn qua Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La đứng trong sơn động, giọng nói lạnh nhạt quanh quẩn trong cả dãy núi.
- Chúng ta đã chơi trốn tìm với các ngươi cũng đã vài ngày rồi, các ngươi cũng nên chơi chán rồi chứ?
- Kế tiếp là chính các ngươi thúc thủ chịu trói, hay là muốn ta tự mình ra tay?