Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1221 - Chương 1220: Chút Tình Mọn (1)

Chưa xác định
Chương 1220: Chút tình mọn (1)

Con hạc trắng khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, lúc hai cánh của nó vỗ nhẹ thì trong trời đất có cuồng phong gào thét.

Chỉ có điều để cho Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La cảm giác được áp lực lại cũng không phải là con hạc trắng kia, mà là nam tử tóc trắng đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu con hạc trắng kia.

Nguyên khí uy áp phát ra từ trong cơ thể người sau cực kỳ khủng bố, mặc dù là ở cách xa như thế nhưng vẫn làm cho Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La cảm giác có chút không thở nổi.

Sắc mặt của hai người cũng bởi vậy mà có chút tái nhợt.

Ánh mắt của Đồng Hạc nhanh chóng tập trung vào hai người rồi hắn lạnh nhạt nói:

- Hai vị, thúc thủ chịu trói đi, các cô trốn không thoát đâu.

Tả Khâu Thanh Ngư khẽ cắn răng ngà, nói:

- Các hạ, chúng ta cũng không ý đắc tội các ngươi. Lúc trước, xung đột chỉ là ngoài ý muốn, các vị cần gì phải hung hăng bức bách chúng ta như vậy? Chẳng lẽ người của Hỗn Nguyên Thiên đều bá đạo như vậy hay sao?

Lúc này, ánh mắt của Đồng Hạc dừng lại ở trên người Tả Khâu Thanh Ngư, sau đó lại là chuyển qua Lục La đang đứng ở bên cạnh, hắn nói:

- Cô có thể ly khai, nhưng vị bằng hữu kia của cô cần phải lưu lại.

Hắn rất để ý năng lực có thể làm cho bọn họ không khống chế được thú chiến đấu kia của Lục La, bởi vì năng lực này có uy hiếp thật lớn đối với Ngự Thú Vực bọn họ.

Nghe được sự kiên quyết trong lời nói của Đồng Hạc, Tả Khâu Thanh Ngư biết được hai bên sẽ không thể đàm phán, có nhiều lời hơn cũng vô ích, chỉ có thể xem bản sự mà thôi. Nàng nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Lục La và nói:

- Đi!

Đinh linh!

Tiếng lục lạc vang lên, thân hình của Tả Khâu Thanh Ngư lập tức hóa thành một vệt sáng mờ bắn mạnh tới chỗ sâu trong sơn động.

- Gian ngoan mất linh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đồng Hạc lập tức lắc đầu, lẩm bẩm một câu, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu con hạc trắng dưới thân hắn. Chỉ sau một cái chớp mắt, hạc trắng đột nhiên vỗ hai cánh. Chỉ thấy được gió bão cuốn lên, đao gió bắn về phía trước, hạc trắng chở Đồng Hạc bay phía sau, lao vào sâu trong sơn động. Ở những nơi mà nó đi qua, vách núi vỡ vụn, đao gió như là có linh tính vậy, đánh tới thân hình đang nhanh chóng chạy thục mạng kia.

Bùm! Bùm!

Khu vực này nhanh chóng bị quấy đến long trời lở đất, Tả Khâu Thanh Ngư mang theo Lục La chạy trốn với tốc độ cao nhất, nhưng đám đao gió điên cuồng đuổi phía sau lại như như giòi trong xương, khó mà bỏ được.

Cũng may thân pháp của nàng cực kỳ huyền diệu, mặc dù là đao gió kia có đánh tới thì cũng bị nàng né tránh, dù là vô cùng mạo hiểm.

- Thân pháp thật là lợi hại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đồng Hạc cũng không nhịn được mà có chút kinh ngạc. Cô nàng kia rõ ràng chỉ có tu vi là Thiên Dương cảnh sơ kỳ, cho dù ở trong đội ngũ của Ngự Thú Vực bọn họ thì cũng chỉ có thể đảm nhiệm vai trò quét dọn chiến trường, nhưng nếu như chỉ là so đấu thân pháp thì e rằng ngay cả Đồng Hạc đều kém hơn một bậc.

Dù sao trong khi còn mang theo một người nữa mà nàng vẫn còn có thể không ngừng tránh né đòn tấn công của hắn, thân pháp này có thể nói là cực kỳ khủng bố rồi. Xem ra, tuy rằng thực lực không ra gì nhưng người của Thương Huyền Thiên cũng coi như là có chỗ sở trường riêng.

- Chỉ có điều chung quy là phí công.

Đồng Hạc khẽ lắc đầu, chợt hai tay của hắn khẽ nhấc lên.

Uỳnh!

Ngay lập tức, nguyên khí cường hãn từ trong trời đất kéo đến, biến thành bốn bức tường gió, cách trở bốn phía, sau đó bắt đầu áp súc về chính giữa.

Ở trong lao tù do bốn bức tường gió tạo thành này, cho dù tốc độ của Tả Khâu Thanh Ngư có nhanh hơn nữa, thân pháp có biến ảo hơn nữa thì cũng đều không hề có tác dụng.

Bởi vì bức tường gió sẽ không ngừng áp súc không gian né tránh của Tả Khâu Thanh Ngư, thẳng đến cuối cùng khi không còn đường nào để có thể trốn nữa.

Tả Khâu Thanh Ngư cũng phát hiện bốn bức tường gió đang ép đến từ bốn phía, hàm răng cắn chặt cặp môi đỏ mọng, trong đôi mắt hẹp dài giống như hoa đào cũng xuất hiện thần sắc bất lực, thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, nàng chỉ có thân pháp hơn người, căn bản không có cách nào để chiến đấu chính diện.

- Tiểu Lam!

Chỉ có điều, vào lúc này Lục La lại khẽ quát lên.

Tức!

Chỉ thấy được chú chim nhỏ màu xanh da trời trên vai nàng lập tức bay lên trời. Từ trong miệng của nó, một luồng khí lạnh màu xanh da trời được phun ra, khí lạnh va chạm với một bức tường gió, chỉ thấy được Băng Sương lan tràn, không ngờ là có thể đóng băng một bức tường gió. Sau đó, Lục La vung tay lên, bức tường gió lập tức ầm ầm nổ tung, hóa thành vụn băng bay đầy trời.

- Thanh Ngư, đi mau!

Lục La thúc giục.

Tả Khâu Thanh Ngư tinh thần chấn động, thân pháp được thi triển đến mức tận cùng, kéo Lục La nhanh chóng thoát đi.

- Ồ?

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đồng Hạc kinh ngạc ồ lên một tiếng, chợt ánh mắt dừng lại ở trên người chú chim nhỏ màu xanh da trời đang đậu trên vai Lục La kia, nói:

- Dĩ nhiên là có dị chủng huyết mạch của Thiên Băng Hoàng. . . Khó trách sẽ khiến cho mấy sư đệ của ta động tâm. Nếu như chỉ có mấy sư đệ ta ra tay, có lẽ chưa chắc sẽ bắt được hai người.

- Chỉ có điều đáng tiếc. . . lần truy đuổi này, chính ta ra tay.

Đồng Hạc cười nhạt rồi một tay kết ấn.

Uỳnh!

Chỉ thấy được sau khi bức tường gió kia bị nghiền nát, nguyên khí mênh mông lại cuốn tới, nhanh chóng biến thành một bàn tay lớn bằng nguyên khí màu xanh da trời.

Bàn tay lớn bằng nguyên khí kia nhanh chóng đánh về phía Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La. Bóng của bàn tay nhanh chóng che phủ hai người.

Ở phía dưới chiêu thức phạm vi lớn này, thân pháp có mau hơn nữa thì cũng đều không có cách nào để tránh né rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục La cắn răng, bàn tay nhỏ nhắn kết ấn, mà chú chim nhỏ màu xanh da trời đang đứng trên vai nàng hóa thành một vệt sáng màu xanh chui vào trong cơ thể nàng. Ngay lập tức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần động lòng người kia của nàng liền là có thêm mấy đường vân ánh sáng màu xanh lam hiện ra đến, đồng thời nguyên khí trong cơ thể nàng mãnh liệt tăng vọt.

Bình Luận (0)
Comment