Lục La mở cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, thổi mạnh một hơ.
Hô!
Một cơn gió lốc màu xanh lam lao ra rồi nhanh chóng hóa thành một con chim khổng lồ màu xanh da trời, mang theo khí lạnh gào thét đánh tới bàn tay lớn bằng nguyên khí kia.
Rầm rầm!
Hai bên vừa va chạm thì lập tức có sóng xung kích cuồng bạo bộc phát ra đến, dãy núi chung quanh đều bị nghiền nát, sụp đổ.
Mà Lục La cùng Tả Khâu Thanh Ngư cũng đứng mũi chịu sào, hai người đều bị sóng xung kích đánh bay ngược đi ra ngoài, đâm vào trên vách núi đá.
Phốc.
Lục La phun ra một búng máu tươi, đường vân màu xanh lam trên gương mặt biến mất, chú chim nhỏ tên là Tiểu Lam xuất hiện ở trên vai nàng, thân hình ủ rũ, lông vũ đều trở nên ảm đạm, nhìn qua có chút suy yếu.
- Thanh Ngư, tỷ đi mau, đừng để ý đến muội!
Lục La cắn răng nói.
Tả Khâu Thanh Ngư hừ lạnh nói:
- Đi cái gì đi, phải chết thì cùng chết thôi.
Lục La kéo bàn tay nhỏ bé của Tả Khâu Thanh Ngư, uể oải nói:
- Thương Huyền Thiên của chúng ta quá yếu, lại có đám vương bát đản Thánh Cung kia, vừa tiến đến Cổ Nguyên Thiên đã khiến cho thế lực của Thương Huyền Thiên chúng ta chia năm xẻ bảy. Nếu cả hai chúng ta cùng chết ở đây thì ai sẽ báo thù cho chúng ta.
Tả Khâu Thanh Ngư cũng khẽ thở dài một cái. So sánh với những Thiên khác, Thương Huyền Thiên đích thật là vô cùng yếu ớt. Từ chuyện những Thiên Dương cảnh sơ kỳ như các nàng cũng bị phái đi cho đủ số là có thể nhìn ra được điểm này. Hơn nữa phải biết rằng, trước khi Cổ Nguyên Thiên này xuất hiện, các nàng thậm chí còn chỉ là Thần Phủ cảnh hậu kỳ, cách Thiên Dương cảnh còn có một bước xa.
Kỳ thật nếu không so sánh với một đám yêu nghiệt của Chư Thiên thì loại tốc độ tu luyện của các nàng đã xem như cực kỳ nhanh chóng rồi, dù sao điều kiện tu luyện của Thương Huyền Thiên kém hơn Hỗn Nguyên Thiên rất nhiều.
Chỉ có điều bởi vì nguyên nhân chiến tranh giữa Chư Thiên xuất hiện, tông phái nhà mình phải lấy ra một lượng lớn tài nguyên tu luyện ban thưởng cho các nàng, lúc này mới làm cho các nàng thừa cơ bước chân vào Thiên Dương cảnh, cũng đã lấy được tư cách tiến vào Cổ Nguyên Thiên.
Đương nhiên, cũng thực sự không phải là tất cả mọi người đều có thể có đãi ngộ cùng cơ duyên như vậy, dù sao tài nguyên trong tông môn là có hạn, người đạt được ban thưởng như vậy cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vậy cũng có thể thấy được thiên phú của Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La tốt như thế nào.
Nhưng đáng tiếc cho dù thiên phú có tốt, nếu như không có đầy đủ tài nguyên tu luyện chèo chống thì tóm lại là không bột đố gột nên hồ. Ở trong thế lực của Hỗn Nguyên Thiên mà các nàng đã thấy thì thiên phú của những người kia rõ ràng là kém hơn các nàng một bậc, tuổi tác cũng tương đương các nàng nhưng mà cơ hồ rất ít trông thấy người có thực lực Thiên Dương cảnh sơ kỳ.
Nhìn qua bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí đang từ phía trên đánh xuống kia, Lục La thở dài nói:
- Xem ra hai người chúng ta đều phải chết ở chỗ này rồi, thật sự là thật đáng thương.
Tả Khâu Thanh Ngư ôm bả vai của Lục La, nhẹ nhàng trấn an nàng.
Lục La ôm Tiểu Lam rồi đột nhiên nói:
- Thanh Ngư tỷ, tỷ nói nếu như có Chu Nguyên thì ở trong Cổ Nguyên Thiên này, Thương Huyền Thiên của chúng ta có phải sẽ không thê thảm như vậy hay không?
Tả Khâu Thanh Ngư khẽ giật mình, nhớ tới thiếu niên đã có nhiều năm chưa từng gặp lại kia. Ban đầu ở trong Thương Huyền Thiên, Chu Nguyên đã làm ra một hành động kinh thiên động địa sau đó là biến mất không còn tin tức gì nữa, thậm chí có lời đồn nói hắn đã sớm vẫn lạc.
Nếu quả thật chính là do người kia đến suất lĩnh đội ngũ của Thương Huyền Thiên thì hẳn là sẽ có một ít biến hóa.
- Bây giờ nói những chuyện này còn có thể làm được cái gì. Hiện tại, tên kia cũng không biết là còn sống hay đã chết đấy.
Đôi mắt của Tả Khâu Thanh Ngư có chút ảm đạm, nàng buồn rầu nói.
- Còn có Yêu Yêu tỷ nữa, cũng thật nhiều năm đều không có gặp rồi, không biết nàng thế nào.
Lục La bĩu môi, trước mắt nàng cũng ngừng giãy dụa, dù sao thực lực của hai bên chênh lệch quá xa.
Ở bên trong hàng ngũ Thiên Dương cảnh của đội ngũ Thương Huyền Thiên bọn họ, thực lực của nam tử tóc trắng này cũng tuyệt đối được xem như là cấp bậc cao cấp nhất.
Ở trước tuyệt cảnh như vậy, các nàng đúng là có chút tưởng niệm hai bằng hữu biến mất đã lâu kia rồi.
Hai nữ ôm chầm lấy nhau và cùng nhắm mắt lại, ở trên đỉnh đầu bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí kia mang theo uy năng khủng bố trấn áp xuống, áp lực khiến cho mặt đất vỡ nát.
- Ồ?
Mà đúng lúc khi các nàng đang chờ đợi tử vong giáng xuống thì giống như nhận ra điều gì đó, Lục La đột nhiên mở to hai mắt nhìn. Nàng nhìn thấy ở phía trên đỉnh đầu của các nàng, có vô số sợi lông tơ màu trắng xuất hiện và chúng nhanh chóng bện vào nhau và chỉ trong chốc lát là đã tạo thành một mạng nhện màu trắng cực lớn.
- Đây là cái gì?
Tả Khâu Thanh Ngư cũng có chút kinh ngạc.
Mà trong khi các nàng còn đang nghi hoặc, không hiểu ra sao thì bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí kia đã hung hăng đánh vào phía trên mạng nhện màu trắng cực lớn kia.
Chỉ trong một cái chớp mắt, có sóng xung kích khủng bố bộc phát ra.
Nhưng chuyện làm cho Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La có chút khiếp sợ chính là mạng nhện nhìn như yếu ớt kia dĩ nhiên là có thể ngăn cản đòn công kích của bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí kia. Đợi đến sóng xung kích tán đi, mạng nhện màu trắng cực lớn kia vẫn như cũ là đứng sừng sững ở trên đỉnh đầu của các nàng, bảo hộ các nàng an toàn.
Trên bầu trời, nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Đồng Hạc cũng lập tức co rụt lại.
Chợt ánh mắt của hắn cùng Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La đồng thời nhìn về vị trí trung tâm của mạng nhện.
Chỉ thấy được ở chỗ đó có bóng mờ nhúc nhích, một thân hình thon dài chậm rãi hiển hiện ở trong tầm mắt.
Cùng lúc đó, có một tiếng cười vang lên.
- Đồng Hạc đội trưởng, các nàng là bằng hữu của ta. Liệu anh có thể cho ta chút thể diện, giơ cao đánh khẽ được không?
Tiếng cười này vừa vang lên, lập tức trên khuôn mặt của Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La đã có thêm thần sắc khiếp sợ hiện ra, cả hai chợt nghẹn ngào đồng thanh nói.
- Chu Nguyên? ! !”