Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1223 - Chương 1222: Chấn Nhiếp (1)

Chưa xác định
Chương 1222: Chấn nhiếp (1)

Khi thân hình Chu Nguyên vừa xuất hiện ở chỗ trung tâm của mạng nhện do vô số sợi lông tơ trắng như tuyết bện thành thì Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La lập tức ngây người ra giống như là bị sét đánh, trong lòng rung động giống như là dời sông lấp biển vậy, chuyện này trong lúc nhất thời làm cho suy nghĩ của các nàng đều ngưng trệ.

Các nàng cũng không nghĩ tới, ở trong thời khắc giống như là tuyệt cảnh này, các nàng vậy mà sẽ nhìn thấy người bạn tốt đã nhiều năm không thấy này!

Phía trên lưới nhện màu trắng, giống như cảm nhận được sự kinh ngạc của hai người, vào lúc này, Chu Nguyên cũng quay đầu sang. Nhìn thấy khuôn mặt đầy khiếp sợ của hai người, hắn nở một nụ cười tươi vui sướng:

- Thanh Ngư, Lục La, đã lâu không gặp.

Đến tận lúc này hắn mới có thời gian quan sát kỹ hai người, Lục La đúng là đã cao hơn trước đây một chút, chỉ có điều vẫn xinh xắn lanh lợi như vậy, dung nhan thanh thuần trông vẫn đặc biệt đáng yêu, mà Tả Khâu Thanh Ngư đúng là không có biến hóa quá lớn, chỉ là một cái nhăn mày một nụ cười đã càng thêm kiều mỵ càng thêm phong tình rồi.

Chỉ có điều cũng may chính là hắn chạy đến kịp thời, nhìn qua thi hai người cũng không có bị trọng thương.

- Chu, Chu Nguyên? Ngươi thật sự là Chu Nguyên hay sao?

Theo thời gian dần trôi qua, Tả Khâu Thanh Ngư rốt cục cũng đã phục hồi tinh thần lại, nàng kinh ngạc nhìn qua gương mặt quen thuộc kia, không nhịn được hoài nghi nói.

Chu Nguyên cười gật gật đầu.

- A! Chu Nguyên, thật sự là huynh hay sao? Huynh còn sống à? !

Vào lúc này, Lục La cũng hưng phấn kêu lên.

Chu Nguyên nghe vậy có chút dở khóc dở cười, nói:

- Ta còn sống, không những thế còn sống được rất tốt.

Tả Khâu Thanh Ngư cũng cười cười, nhưng chợt nàng đột nhiên nhớ lại cục diện hiện tại, lúc này có chút khẩn trương nhìn qua Đồng Hạc trên bầu trời kia, nhỏ giọngnói:

- Chu Nguyên, huynh cẩn thận một chút, người này thật sư rất mạnh!

Lục La cũng liên tục gật đầu:

- Thật sự không được thì huynh cứ bỏ chạy đi!

Thực lực Đồng Hạc biểu hiện ra thật sự là mạnh đến nổi làm cho các nàng cảm thấy kinh hãi. Tuy rằng ở chỗ này gặp được Chu Nguyên là một chuyện làm cho người cao hứng, nhưng Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La cũng không muốn nhìn thấy Chu Nguyên vì cứu các nàng mà để bản thân lâm vào hiểm cảnh.

Nghe được mấy câu nói của các nàng, Chu Nguyên cười to và khoát tay áo ra hiệu không sao.

Trên bầu trời, sắc mặt Đồng Hạc cũng trở nên nghiêm nghị, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, chậm rãi nói:

- Chu Nguyên Nguyên lão, ngươi nhúng tay vào chuyện của Ngự Thú Vực chúng ta như vậy, không quá phù hợp quy củ thì phải?

Chu Nguyên ôm quyền nói:

- Đồng Hạc đội trưởng, hai người này là bằng hữu của ta, nếu như các nàng trước đây có chỗ nào đắc tội, ta có thể thay các nàng nhận lỗi.

Đồng Hạc nhíu nhíu mày, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La đang khẩn trương, sau khi trầm mặc một lát, hắn nói:

- Ta có thể thả một người, nhưng cô gái tóc xanh này cần lưu lại.

Chu Nguyên lắc đầu, mỉm cười nói:

- Hai người bọn họ ta đều muốn mang đi.

Nghe thấy câu nói này của Chu Nguyên, sắc mặt của Đồng Hạc cũng không khỏi âm trầm xuống:

- Nếu như ta nói không đồng ý thì sao?

Chu Nguyên than nhẹ một tiếng, nói:

- Mặc dù ta không muốn xung đột với Ngự Thú Vực, nhưng nếu như Đồng Hạc đội trưởng thật sự là không chịu nhường cho thì ta đây cũng chỉ có thể cưỡng ép đưa bằng hữu của ta đi.

- Hừ, khẩu khí thật lớn!

Đồng Hạc không nhịn được giận cười một tiếng. Tuy rằng, hắn đối xử với Chu Nguyên có chút khách khí, nhưng điều này chủ yếu là vì nể mặt thân phận Nguyên lão của Thiên Uyên Vực. Còn về phần thực lực của Chu Nguyên sao? Bởi vì chiến tích đối phó với Vương Huyền Dương chưa từng truyền ra, cho nên Đồng Hạc hiển nhiên cũng không có quá kiêng kị Chu Nguyên.

- Ta đúng là muốn nhìn xem, Chu Nguyên Nguyên lão đến tột cùng là tại sao có thể cứng rắn như thế? !

Từ trong cơ thể của Đồng Hạc, nguyên khí cường hãn kinh người như gió bão bộc phát ra, uy áp này khiến cho không khí cũng phải nổ vang.

Ở phía dưới, nhìn thấy Đồng Hạc không chịu nhượng bộ, trong nội tâm của Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La lập tức không nhịn được trầm xuống.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Đồng Hạc với ánh mắt bình thản, trong đôi mắt có hào quang bảy màu nhàn nhạt hiển hiện.

Trong Thần Phủ, Thất Thải hồ lô có trạng thái xen vào ở giữa thực chất cùng hư ảo cũng hơi hơi chấn động, một vệt sáng bảy màu ở trong đó lưu chuyển.

Chu Nguyên thúc dục một tia khí tức của Thất Thải Trảm Thiên Hồ Lô Kiếm Quang.

Mà ngay khi Chu Nguyên tập trung một tia khí tức này vào Đồng Hạc thì nguyên khí sắp sửa bộc phát ra từ trong cơ thể của Đồng Hạc đột nhiên an tĩnh lại, bên trên gương mặt của hắn có thần sắc sợ hãi hiện ra đến, bàn tay kết ấn cũng không bị khống chế mà run nhè nhẹ.

Bởi vì trong một cái chớp mắt này, trực giác của hắn đã cảm nhận được khí tức của sự tử vong.

Bởi vì liên hệ với Nguyên thú nhiều năm, cho nên trực giác của Đồng Hạc cực kỳ nhạy bén, vì vậy sau khi cảm nhận được điều này, hắn biết rõ nếu như mình còn tiếp tục ra tay thì chỉ sau một cái chớp mắt, e rằng hắn sẽ lập tức vẫn lạc.

Mồ hôi lạnh chảy ra, thấm ướt hết sau lưng áo của Đồng Hạc, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt sợ hãi, thân thể không dám nhúc nhích. Đồng thời, trong lòng của hắn cũng cảm thấy có chút khó tin, hắn không thể tin được Chu Nguyên như thế nào sẽ cho hắn cảm nhận được khí tức sợ hãi như thế.

Cuối cùng là thủ đoạn lợi hại đến mức nào? !

Thực lực của người này tại sao lại sẽ khủng bố như thế? !

Chẳng lẽ trước kia, thằng này vẫn luôn đang giả heo ăn thịt hổ hay sao?

Chu Nguyên cùng Đồng Hạc đều không nói lời nào, chỉ là đưa mắt nhìn nhau. Nhưng mà cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La, thì lại trông cực kỳ cổ quái. Rõ ràng trước đó, dáng vẻ kia của Đồng Hạc giống như là muốn chuẩn bị động thủ vậy mà như thế nào mới qua một cái chớp mắt, nguyên khí quanh người đã giống như là một đống lửa bị dội nước, lập tức tắt ngúm.

Chỉ có điều mặc dù cảnh tượng này rất cổ quái, nhưng Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La đều không phải là người ngu, các nàng biết rõ chuyện này tất nhiên là vì Chu Nguyên.

Vì vậy, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên của các nàng cũng thay đổi, từ có chút lo lắng chuyển sang giật mình.

Bình Luận (0)
Comment