Ở trong mắt của các nàng, Đồng Hạc kia đã là cường giả đỉnh phong cực kỳ lợi hại, nhưng hiện tại ở trước mặt Chu Nguyên thì lại e ngại giống như là chuột thấy mèo.
Vậy thì hiện tại Chu Nguyên đến tột cùng là mạnh bao nhiêu đây?
- Đồng Hạc đội trưởng, cho ta chút tình mọn, được chứ?
Chu Nguyên lại lần nữa chậm rãi nói.
Đồng Hạc không nói gì, không phải là hắn không muốn nói chuyện, mà là bị luồng khí tức phát ra từ trong cơ thể của Chu Nguyên chấn nhiếp đến mức khó có thể mở miệng. Luồng khí tức kia thật là đáng sợ, hắn có cảm giác nếu như luồng khí tức kia thực sự bộc phát thì hiện tại hắn nhất định sẽ chết không còn kết quả nào khác.
Hưu!
Chỉ có điều, vào lúc này, từ trong rừng núi phía sau đột nhiên có rất nhiều bóng người lướt ra, phía dưới mỗi người đều cưỡi một con Nguyên thú.
Đúng là người của Ngự Thú Vực.
Mà nhìn thấy đối phương có nhiều người như vậy vọt tới, trên gương mặt của Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La cũng có vẻ sầu lo hiện ra đến.
- Chu Nguyên, đây là chuyện của Ngự Thú Vực chúng ta, ngươi đừng nên xen vào việc của người khác!
Ở bên trong đội ngũ của Ngự Thú Vực, có đệ tử hét lớn lên, bọn họ tự nhiên là cũng nhìn thấy cảnh tượng Đồng Hạc cùng Chu Nguyên đang giằng co, cho nên trước mắt đương nhiên là muốn lên tiếng ủng hộ lão đại nhà mình.
- Đúng vậy, nhanh chóng lui ra, đừng nên xen vào việc của người khác!
- Đồng Hạc sư huynh cũng không phải là kẻ như Thiên Hổ của Vạn Tổ Vực kia có thể so sánh!
Càng nhiều người nữa phụ họa nói, trợ giúp Đồng Hạc.
Nhưng mà bọn họ lại chưa từng nhìn thấy, sắc mặt của Đồng Hạc đang ngồi xếp bằng ở phía trên con hạc trắng, đưa lưng về phía bọn họ đã có chút bắt đầu vặn vẹo. Đám vương bát đản này, chẳng lẽ là muốn gài bẫy hắn sau đó thay thế vị trí của hắn hay sao?
Chỉ có điều không đợi hắn giãy dụa tỏ vẻ thì từ một phương hướng khác cũng có vô số bóng người phá không bay tới, thanh thế đồ sộ.
Nhìn thấy thanh thế đồ sộ như vậy, Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La không khỏi càng thêm lo lắng, nhóm người này tựa hồ lại là một thế lực to lớn không kém gì Đồng Hạc kia, cũng không biết đến tột cùng là địch hay là bạn.
Nhưng cũng may chính là sau khi tới chỗ này sau, nhóm người kia cũng không có triển lộ địch ý đối với các nàng, hơn nữa còn có mấy người xuất hiện ở bốn phía xung quanh các nàng, nguyên khí phát ra, tạo thành tường bảo hộ các nàng ở bên trong.
Mộc U Lan đi đến trước mặt hai người, nở một nụ cười ôn hòa:
- Yên tâm đi, không có việc gì rồi. Các cô là bằng hữu của Chu Nguyên Nguyên lão, vậy thì Thiên Uyên Vực chúng ta đây nhất định sẽ bảo hộ các cô.
Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La liếc nhìn nhau và đều nhìn ra sự kinh ngạc ở trong mắt đối phương, Chu Nguyên hiện tại là người của Thiên Uyên Vực Hỗn Nguyên Thiên hay sao? Hơn nữa nhìn qua tựa hồ là thằng này còn sống được không tệ.
Giữa không trung, Tần Liên đột nhiên hiện ra, nàng nhìn chằm chằm vào Đồng Hạc, nói:
- Đồng Hạc, anh thực là muốn huyên náo đến mức hai phương chúng ta phải gặp nhau bằng binh đao hay sao?
Tần Liên cũng không muốn khiến cho quan hệ giữa Thiên Uyên Vực cùng Ngự Thú Vực trở nên căng thẳng, dù sao lúc trước quan hệ của hai bên cũng có thể coi như là không tệ. Cho nên, lúc này, nàng mới tận tình khuyên bảo:
- Coi như là anh cho Thiên Uyên Vực ta một phần mặt mũi đi. Có được không?
Tần Liên nghĩ đến, nếu như thật sự không được, nàng sẽ dứt khoát lấy một ít Tổ khí kỳ bảo ra trao đổi là được.
- Tốt!
Chỉ có điều nàng còn chưa từng nói được những lời này thì Đồng Hạc đã lập tức đồng ý. Rồi chưa kịp chờ nàng hoàn hồn lại thì hắn đã nói tiếp.
- Chúng ta cáo từ!
Ngay khi Tần Liên vẫn còn ngây người thì Đồng Hạc đã điều khiển hạc trắng quay lại, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn những đệ tử của Ngự Thú Vực ở phía sau kia, nửa câu nói cũng không chịu nhiều lời, cưỡi hạc trắng trực tiếp chạy.
Những đệ tử của Ngự Thú Vực kia cũng có chút kinh ngạc, thái độ của lão đại tại sao lại khác với lúc trước nhỉ? Chỉ có điều, mặc dù buồn bực, nhưng bọn họ cuối cùng nhất vẫn là đi theo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt của Tần Liên cũng hiện lên thần sắc ngạc nhiên. Hình như nàng còn chưa bắt đầu khuyên bảo mà. Làm sao Đồng Hạc này lại trực tiếp bỏ đi rồi. Thiên Uyên Vực bọn họ thật sự có mặt mũi như vậy hay sao? Hơn nữa bóng lưng hắn rời đi nhìn thế nào cũng có chút chật vật cùng với hoảng sợ nhỉ?
Chỉ có điều bất kể như thế nào, có thể hòa bình giải quyết đó đương nhiên là chuyện tốt nhất.
Nàng xoay người, nhìn Chu Nguyên, có chút bất đắc dĩ quở trách:
- Đồng Hạc này còn thật là dễ nói chuyện, cậu cần gì phải làm căng với người ta?
Chu Nguyên trừng mắt nhìn rồi không nhịn được cười, hắn đương nhiên biết được nguyên do trong đó.
Hẳn là khí tức của Thất Thải Trảm Thiên Hồ Lô Kiếm Quang quá mức đáng sợ.
Chỉ có điều loại kết quả này cũng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, bởi vì hắn đúng là cũng không nghĩ tới Thất Thải Trảm Thiên Hồ Lô Kiếm Quang lại có lực chấn nhiếp mạnh như thế
Thánh Nguyên Thuật quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trong lòng của hắn cảm thán nhưng thân hình cũng không chậm trễ, nhanh chóng đáp xuống từ trên bầu trời, sau đó đi đến trước người Tả Khâu Thanh Ngư, Lục La.
- Tốt rồi, không có việc gì rồi.
Nhìn qua đội ngũ của Ngự Thú Vực đang nhanh chóng thối lui, trong lúc nhất thời, Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La vẫn còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, thế lực cường đại như vậy dĩ nhiên lại có thể nể mặt Chu Nguyên mà lui lại
- Oa, Chu Nguyên, huynh quá xuất sắc rồi!
Lục La hưng phấn kích động kêu lên, sau đó nhào tới, ôm cổ Chu Nguyên. Chỉ có điều bởi vì thân hình đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn, nàng giống như là một chú chuột treo ở trên người của hắn mà vung qua vung lại.
Con ngươi hẹp dài giống như là hoa đào kia của Tả Khâu Thanh Ngư cũng kinh dị nhìn chằm chằm vào người thanh niên ở trước mắt, trong lòng có chút cảm xúc phức tạp khó tả.
Đã cách nhiều năm như vậy, thiếu niên lúc trước cùng các nàng cùng nhau đi ra Thương Mang đại lục tựa hồ cũng đã có được thành tựu thật lớn.
Mà ở Tả Khâu Thanh Ngư còn đang không biết nói gì thì người đang bị Lục La treo ở trên cổ là Chu Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ thò tay ôm lấy nàng, sau đó ánh mắt cũng nhìn về phía trước người, hắn nở một nụ cười tươi cùng với một tia đắc ý.
- Có phải hay không bị chiêu thức anh hùng cứu người đẹp ấy của ta chấn nhiếp rồi?
Tả Khâu Thanh Ngư liếc mắt trừng hắn một cái rồi nhẹ xùy một tiếng.
- Thôi đi... So với Yêu Yêu thì huynh còn chênh lệch xa á!
Chợt môi của nàng cũng hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười vui vẻ.
Chu Nguyên hiện tại vẫn là Chu Nguyên quen thuộc năm đó của các nàng, chưa từng thay đổi.