Dòng người hoảng sợ hướng chạy trốn về phía sau, mà Sở Thanh lại một người đi ngược lên.
Cảnh tượng kia càng thêm bi tráng.
Vào lúc này, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, vành mắt của Lý Khanh Thiền cùng những đệ tử của Thương Huyền Tông kia cũng đỏ lên, một vài nữ đệ tử còn không chịu nổi mà khóc to lên.
Một đám khói màu xanh ngưng kết ở sau lưng Sở Thanh, thân hình của Mục Vô Cực hiển lộ ra đến.
- Ta cũng không thể để cho một mình cậu đi chịu chết được.
Hắn thở dài một tiếng, nói.
- Sở Thanh sư huynh, còn có chúng ta!
Một vài đệ tử có tu vi Thiên Dương Cảnh hậu kỳ của Thương Huyền Tông cũng chạy đến phía sau lưng Sở Thanh, thần sắc trên mặt cực kỳ kiên quyết, rõ ràng là đã có ý chịu chết.
Sở Thanh nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì, chỉ là về phía trước.
Mà vào lúc này cường giả đỉnh phong trong năm Đại Thánh Tông khác của Thương Huyền Thiên cũng rốt cục đã minh bạch dụng ý của Sở Thanh, cho nên bọn họ trầm mặc một lát rồi giao phó mấy câu với đệ tử khác ở bên cạnh. Sau đó, từng bóng người bắt đầu lục tục ngo ngoe xuất hiện ở sau lưng Sở Thanh.
Bọn họ minh bạch vào lúc này luôn cần phải có người đứng ra, ngăn cản phía sau để những người khác có cơ hội chạy trốn.
Mà Thương Huyền Tông kia đã có mấy người Sở Thanh dám đứng ra, chẳng lẽ năm Đại Thánh Tông bọn họ không có ai hay sao?
Cứ như vậy, Sở Thanh dẫn theo những đệ tử tinh nhuệ nhất của Thương Huyền Thiên nghênh đón đội ngũ của Thánh Cung cùng Thánh tộc giống như thủy triều vọt tới kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Hiên mỉa mai nói:
- Thật sự là một cảnh tượng làm cho người ta cảm thấy nhiệt huyết. Sở Thanh, ngươi cảm thấy đám phế vật phía sau ngươi thật sự có thể tạo ra tác dụng gì hay sao?
Sở Thanh chưa từng trả lời, trên cái đầu trọc trơn bóng kia có hào quang nguyên khí nhàn nhạt bắt đầu ngưng tụ. Sau một khắc, mái tóc bắt đầu sinh trưởng, giống như là một tấm áo choàng màu đen rủ xuống, tựa như là ngàn vạn gai nhọn màu đen, giương nhẹ trong gió.
- Lý Hiên, không phải là tất cả mọi người đều giống như là Thánh Cung của các ngươi vậy, ưa thích đi làm chó cho người khác.
Sở Thanh thản nhiên nói.
- Cẩn thận quỳ lâu rồi thì không đứng lên nổi.
Nghe thấy câu nói châm chọc này của Sở Thanh, sắc mặt của Lý Hiên lập tức âm trầm xuống. Chỉ có điều không đợi hắn nói chuyện, một bàn tay từ phía sau vươn ra, vỗ vỗ bả vai của hắn.
Chỉ thấy được Cát Ma lướt qua Lý Hiên, hắn nhìn Sở Thanh, trên mặt nở nụ cười trêu tức:
- Thật sự là có cốt khí. . . Chỉ có điều chuyện ta thích nhất chính là đánh gãy cột sống của đám heo có cốt khí như các ngươi.
- Các ngươi đã không thích quỳ, vậy thì vĩnh viễn bò trên mặt đất giống như là loài bò sát đi.
Ánh mắt của hắn đảo qua Sở Thanh cùng với những đệ tử tinh nhuệ ở trong Thương Huyền Thiên kia ở phía sau, nói:
- Ta có thể cho những người khác một cái cơ hội, nếu như ai có thể bắt kẻ này lại thì ta có thể bảo vệ tính mạng của hắn.
Ngón tay của hắn chỉ về hướng Sở Thanh.
Nhưng mà không có người nói tiếp, ánh mắt của bọn họ đều lạnh như băng mà kiên định nhìn chằm chằm vào Cát Ma.
Có thể quyết định đi theo bên người Sở Thanh vào lúc này tự nhiên cũng đã ôm lòng muốn chết. Hiện tại, điều bọn họ muốn chính là ngăn trở đối phương thêm một lát, để cho đệ tử phía sau kia có thêm nhiều thời gian hơn để trốn chạy khỏi chết.
Cát Ma nhìn thấy không người nào hành động, nụ cười tươi treo bên khóe miệng không khỏi càng thêm sáng lạn, chợt hắn lắc đầu.
- Quả nhiên là một đám heo ngu muội, đã như vậy. . .
- Giết sạch chúng đi.
Hắn nhẹ nhàng phất tay.
Uỳnh!
Ở phía sau, sau khi thấy dấu hiệu, đội ngũ của Thánh Cung cùng Thánh tộc lập tức bộc phát ra sát ý kinh thiên. Sau một khắc, nguyên khí giống như thủy triều tuôn ra.
Thanh thế bàng bạc như là mây đen che trời, mang đến khí tức của sự tử vong.
Nhìn qua đội ngũ mênh mông đang vọt tới kia, Sở Thanh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói:
- Chiến đấu vì Thương Huyền Thiên!
- Chiến đấu vì Thương Huyền Thiên!
- Chiến đấu!
- Chiến!
- Chiến!
- . . .
Từng tiếng rống to liên tiếp vang vọng.
Chỉ sau một cái chớp mắt, Sở Thanh một ngựa đi đầu, thân hình mãnh liệt bắn ra, khuôn mặt kiên quyết.
Ở phía sau, khuôn mặt của Lý Khanh Thiền và rất nhiều đệ tử của Thương Huyền Tông đều tỏ ra bi thương. Mặc dù vậy bọn họ vẫn dứt khoát quay người thoát đi, bọn họ không thể lãng phí thời gian và cơ hội mà mấy người Sở Thanh dùng tánh mạng tranh thủ đến cho bọn họ.
Uỳnh!
Chỉ có điều, ngay một khắc này, ở xa xa chân trời, chợt có tiếng xé gió chói tai vang lên.
Thanh âm kia càng ngày càng vang dội, cuối cùng giống như là một cơn giông lốc, tự phía xa xa cuốn tới.
Toàn bộ đại hạp cốc tựa như là đều có chút rung động lắc lư.
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho hai đội ngũ bên trong chiến trường đều kinh ngạc một lát, sau đó mọi ánh mắt đều mang theo sự kinh hãi và nghi hoặc nhìn về phía chân trời.
Lại một cái chớp mắt nữa, con ngươi của vô số người đột nhiên đột nhiên co lại.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, ở phía chân trời kia, từng tia sáng đột nhiên hiện ra, những vệt sáng kia che đậy phía chân trời, vút không bay qua, xu thế mênh mông cuồn cuộn như vậy không hề thua kém đội ngũ của Thánh tộc ở trước mắt chút nào.
- Đây là?
Lý Khanh Thiền cùng phần đông đệ tử Thương Huyền Thiên ngơ ngác nhìn qua đội ngũ lạ lẫm vừa xuất hiện kia, da đầu vào lúc này ẩn ẩn có chút run rẩy.
Thân hình đang xông ra của Sở Thanh cũng bị hắn cưỡng ép dừng lại. Vào lúc này, nhìn qua đội ngũ đang nhanh chóng bay về phía bọn họ, sắc mặt của hắn không ngừng biến đổi. Loại khí thế bàng bạc cùng với nguyên khí uy áp kinh khủng này đã nói rõ đội ngũ này tất nhiên không phải là thế lực tầm thường.
Chỉ là không biết chi đội ngũ này đến tột cùng là địch hay là bạn đây?
Nhìn qua đội ngũ mênh mông cuồn cuộn lao đến kia, lông mày của Cát Ma cũng không khỏi nhíu lại, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, bởi vì thanh thế của đối phương cũng không hề yếu hơn đội ngũ của bọn họ.
Hắn tiến lên một bước, giọng nói lạnh nhạt giống như là tiếng sấm quanh quẩn:
- Ta chính là Cát Ma, đệ tử Phục Hải Điện của Thánh Linh Thiên. Người đến là người phương nào? !
Thanh âm của hắn giống như là sóng âm hóa thành thực chất khuếch tán ở trong hư không, khiến cho hư không đều đang chấn động.
Mà ở bên trong vô số ánh mắt kinh hãi và nghi hoặc nhìn chăm chú, đội ngũ bay đến từ chân trời kia cũng hơi dừng lại, nhanh chóng kết thành trận hình, phân tán ra trong hư không.
Sau đó, ở chỗ trung tâm,đội ngũ tách ra hai bên tạo thành một con đường nhỏ, rồi có một người trẻ tuổi có thân hình thon dài đi ra.
Khi bóng người kia đi ra, trường kiếm trong tay của Lý Khanh Thiền cũng bịch một tiếng rời tay rơi xuống, dung nhan tuyệt mỹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng vào lúc này cũng tràn đầy sự khiếp sợ.
Nhìn qua bóng người kia, ba người Lý Thuần Quân, Chân Hư, Ninh Chiến cũng có chút thất thần, hai người sau thậm chí còn dụi dụi con ngươi.
- Chúng ta không phải là hoa mắt chứ?
Ninh Chiến lẩm bẩm nói.
- Người kia tựa như có chút giống là. . .
Chỉ có điều trừ bọn họ ra thì càng nhiều nữa người vẫn còn có chút mờ mịt, dù sao Chu Nguyên ly khai Thương Huyền Thiên đã nhiều năm, trừ mấy người quen thuộc hắn thì ai còn có thể nhớ rõ hình dạng của hắn.
Cho nên đối với biểu hiện khiếp sợ trên mặt mấy người Lý Khanh Thiền, Lý Thuần Quân, bọn họ vẫn tỏ vẻ không hiểu ra sao.
Nhưng nghi ngờ của bọn họ cũng không có tiếp tục bao lâu, bởi vì khi bóng người trẻ tuổi bên trên bầu trời ở xa xa đi ra tới, thanh âm bình thản lại ẩn chứa cảm giác áp bách đã vang lên và quanh quẩn khắp không trung.
- Hỗn Nguyên Thiên, Nguyên lão của Thiên Uyên Vực. . .
- Thánh Tử của Thương Huyền Tông, Chu Nguyên ở đây!