- Hỗn Nguyên Thiên, Nguyên lão của Thiên Uyên Vực
- Thánh Tử của Thương Huyền Tông, Chu Nguyên ở đây!
Khi câu nói này vang vọng ở trong đại hạp cốc thì vô số người trong đội ngũ của Thương Huyền Thiên đều há hốc mồm, đặc biệt là những đệ tử của Thương Huyền Tông kia, vẻ mặt càng thêm rung động cùng khó có thể tin.
- Thánh Tử của Thương Huyền Tông, Chu Nguyên sao? !
Đối với một câu trước của Chu Nguyên, bọn họ tỏ vẻ không hiểu rõ lắm, nhưng mà thân phận phía sau kia lại biểu lộ được rất rõ ràng.
Người tới dĩ nhiên là người của Thương Huyền Tông bọn họ sao?
Nếu như nếu bàn về bối phận lời nói, đệ tử của Thương Huyền Tông có thể đứng ở chỗ này cơ hồ đều cao hơn Chu Nguyên một bối phận. Lúc trước, khi Chu Nguyên mới vừa bộc lộ tài năng ở Thương Huyền Tông thì những người này đều trở thành chấp sự trong tông, cho nên khi đó bọn họ đối xử với Chu Nguyên đều có vẻ thưởng thức như là tiền bối với hậu bối.
Về sau, Chu Nguyên đã rời khỏi Thương Huyền Thiên, những năm gần đây, danh tiếng của hắn ở trong Thương Huyền Tông cũng theo thời gian dần trôi qua mà nhạt dần, trừ mấy người bạn tốt thì không có mấy ai nhắc tới cái tên của hắn.
Chỉ là hiện tại, khi cái tên này lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt, trong đầu của bọn họ cũng không tự chủ được xuất hiện những chiến tích huy hoàng mà người kia đã làm ra ở Thương Huyền Tông, người này là một truyền kỳ.
- Vậy mà thật là hắn!
Chân Hư, Ninh Chiến liếc nhìn nhau và cùng nhận ra sự khó tin ở trong mắt đối phương. Coi như là người có sắc mặt lúc nào cũng âm trầm như Chân Hư vậy lúc này cũng lộ ra sự kích động.
Lý Thuần Quân cũng ngẩng đầu, con mắt che miếng vải đen nhìn qua hướng kia, chỉ có điều hắn lại quan tâm đến một chuyện khác:
- Chấn động nguyên khí này đích thật là của Chu Nguyên. Hơn nữa, hiện tại, hắn đã rất mạnh, ta thậm chí cảm thấy kiếm khí trong cơ thể đang không ngừng rung động lắc lư, đó là khi cảm giác được đến khí tức nguy hiểm không có cách nào để hình dung.
Nghe thấy câu nói này của Lý Thuần Quân, trong lòng của Chân Hư, Ninh Chiến đều không khỏi chấn động. Tuy rằng tu vi của Lý Thuần Quân cũng chỉ là Thiên Dương Cảnh sơ kỳ như bọn họ vậy, nhưng bọn họ đều biết rõ sức chiến đấu của Lý Thuần Quân đã vượt qua bọn họ rất xa.
Dù sao không phải tất cả Thiên Dương Cảnh sơ kỳ đều có được năng lực giết chết Thiên Dương Cảnh hậu kỳ, mặc dù Thiên Dương Cảnh hậu kỳ này chỉ là thuộc về hàng yếu kém.
Nhưng hiện tại lại khác, bọn họ còn chưa từng nghe Lý Thuần Quân đánh giá một người cao như thế.
Mặc dù là Sở Thanh cũng không được.
Mà trước mắt, Lý Thuần Quân lại đánh giá Chu Nguyên như thế.
Như vậy nói cách khác, hiện tại Chu Nguyên tựa hồ là đã đạt đến cấp độ nào đó siêu việt hơn xa bọn họ.
- Thằng này ...
Ninh Chiến nắm chặt côn sắt, chậm rãi nói:
- Xem ra trong những năm này, hắn sống được rất khá nhỉ?
Khi bọn họ còn đang khiếp sợ vì Chu Nguyên xuất hiện thì Lý Khanh Thiền cũng còn đang rung động. Nàng cũng không nghĩ tới, ở nơi này, trong thời khắc giống như tuyệt cảnh này, người đi ra cứu vớt bọn họ vậy mà sẽ là một người quen cũ này.
Hơn nữa, người khác không có nghe hiểu câu nói đầu tiên của Chu Nguyên, nàng lại nghe hiểu rồi.
- Hỗn Nguyên Thiên, Nguyên lão của Thiên Uyên Vực?
Nguyên lai những năm này hắn là đi đến Hỗn Nguyên Thiên hay sao? Còn Thiên Uyên Vực, Lý Khanh Thiền cũng đã từng nghe qua, nghe nói đó là một trong những thế lực cường đại nhất của Hỗn Nguyên Thiên, có được Thánh Giả tọa trấn, mà Nguyên lão của đều Thiên Uyên Vực cường giả Pháp Vực Cảnh, chính là tồn tại có đẳng cấp tương đương với Thanh Dương chưởng giáo!
Chính là bởi vì biết rõ những chuyện này cho nên vừa rồi Lý Khanh Thiền mới tỏ ra mất bình tĩnh, khiếp sợ như vậy.
Chu Nguyên vậy mà đã trở thành Nguyên lão của Thiên Uyên Vực rồi hay sao? !
Đối mặt với loại sự thật rung động này, ngay cả với tố chất tâm lý của Lý Khanh Thiền đều không biết nên nói như thế nào. Trong những năm này Chu Nguyên đến tột cùng là đã làm cái gì vậy? !
Chỉ có điều, ngoại trừ sự rung động thì trên dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Khanh Thiền lại là có thêm một nụ cười tươi giống như trút được gánh nặng hiện ra đến.
Nàng nhìn về phía những đệ tử Thương Huyền Tông đang lo sợ không yên ở bên cạnh mình kia, rất nghiêm túc nói:
- Chúng ta được cứu rồi!
- Vị Chu Nguyên sư huynh này thật sự có thể chứ?
Cũng có đệ tử kinh hoàng bất an hỏi.
Dù sao đội ngũ kia của Thánh tộc thật sự là quá mức cường đại rồi, đủ để cho bọn họ cảm giác được sự tuyệt vọng.
Lý Khanh Thiền dùng sức gật cái cằm trắng như tuyết của mình xuống, nàng nhìn qua bóng người lờ mờ còn có chút quen thuộc ở bên trên bầu trời xa xa kia:
- Nếu như là người khác, có lẽ ta còn không dám khẳng định. Nhưng nếu như là hắn đến rồi thì ta đây tuyệt đối tin tưởng hắn có thể làm được!
Bởi vì ở trên người của hắn, Lý Khanh Thiền chứng kiến quá nhiều kỳ tích.
Vào lúc này, người của những thế lực khác trong Thương Huyền Thiên cũng châu đầu ghé tai, bàn luận, một ít cường giả Thiên Dương Cảnh cũng ẩn ẩn nhớ lại cái tên đã từng vang vọng khắp Thương Huyền Thiênnày. Bọn họ có chút ao ước nhìn qua, tựa hồ là sau khi mất tích nhiều năm, vị Thánh Tử của Thương Huyền Tông này sống được rất khá nhỉ?
- Ta không nghe lầm chứ? Đó là chu Nguyên sư đệ?
Lúc này Sở Thanh cũng có chút nghi hoặc.
- Hắn đi Hỗn Nguyên Thiên hay sao? Nhưng mà làm sao còn trở thành Nguyên lão của Thiên Uyên Vực vậy?
Ở một bên, Mục Vô Cực cũng trợn mắt há hốc mồm. Nguyên lão của Thiên Uyên Vực sao? Đó là đại nhân vật bực nào, hắn thật sự là không có cách nào để liên hệ loại thân phận này cùng thiếu niên do hắn tiến cử vào Thương Huyền Tông năm đó, hai thân phận hoàn toàn cách nhau mấy con phố.
- Ngắn ngủn mấy năm không thấy, tiểu tử này đã sống được tốt như vậy hay sao?
Mục Vô Cực thì thào một tiếng, chợt ánh mắt của hắn mãnh liệt sáng ngời. Nếu như chỉ có một mình Chu Nguyên đến đây nghĩ cách cứu viện thì có lẽ trận chiến này cũng không có cải biến quá lớn, nhưng hiện tại thằng này chính là Nguyên lão của Thiên Uyên Vực, trước mắt chi đội ngũ có khí thế hung hãn kia chắc hẳn chính là đội ngũ của Thiên Uyên Vực rồi.
- Xem ra chúng ta giống như không cần chịu chết rồi?
Mục Vô Cực quay đầu về phía Sở Thanh nhếch miệng cười nói.
Sở Thanh có chút bất đắc dĩ, nói:
- Thằng này tới thực không đúng lúc, ta cũng đã uấn nhưỡng tốt cảm xúc rồi, bị hắn đột nhiên đánh gãy.