Quan Thanh Long thở ra một hơi dài, nói:
- Cậu cũng đã biết dĩ vãng trong lịch sử, trận tranh đoạt trong Cổ Nguyên Thiên này cuối cùng nhất là loại kết quả nào hay không?
- Bình thường thì tranh đoạt trong Cổ Nguyên Thiên diễn ra ước chừng ngàn năm một lần. Tính đến nay xuống thì có ghi lại tối thiểu cũng có gần trăm lần, mà ở trong đó, số lần người trong đội ngũ của năm Thiên Vực của Chư tộc đoạt được chủ mạch tổ khí hùng hậu nhất kia tựa hồ chỉ có năm lần.
- Nói cách khác, còn lại hơn chín mươi lần, toàn bộ đều do Thánh Tổ Thiên kia đoạt được.
- Tỷ số thắng này có thể nói là cực kỳ thấp.
Nghe Quan Thanh Long nói xong, sắc mặt của Chu Nguyên, Tần Liên, Sở Thanh cùng phần đông đội trưởng ở chung quanh đều vào lúc này trở nên cực kỳ khó coi, nói cách khác ở trong gần trăm lần tranh đấu, số lần năm Thiên Vực của Chư tộc chiếm được thượng phong, vậy mà chỉ có có thể đếm được trên đầu ngón tay và có thể chiến thắng cũng chỉ có năm lần hay sao? !
- Bên trong năm lần kia, chỉ là bởi vì trong năm Thiên Vực của Chư tộc có Siêu cấp thiên kiêu trổ hết tài năng, mà cuối cùng có hai người trong năm vị Siêu cấp thiên kiêu này trèo lên đỉnh Thánh Giả chi cảnh!
Quan Thanh Long liếc nhìn Chu Nguyên, nói:
- Thương Uyên Đại Tôn là một trong hai người đó.
Nghe vậy, trên khuôn mặt của Chu Nguyên có thần sắc kinh ngạc hiện ra đến, chuyện như thế có chút vượt quá dự liệu của hắn, không nghĩ tới thời tuổi trẻ vị sư tôn kia của mình cũng huy hoàng như thế, khó trách có thể đạp nhập Thánh Giả cảnh, đứng trên vị trí đỉnh phong của chư tộc.
- Bởi vậy cũng có thể đánh giá đi ra, muốn tranh đấu cùng Thánh Tổ Thiên kia đến tột cùng là cần yêu nghiệt hạng gì.
Quan Thanh Long bất đắc dĩ cười. Mặc dù là người xưa nay trầm ổn, tự tin như hắn, khi đối mặt với Thánh Tổ Thiên thần bí và cường đại kia, đều lộ ra đặc biệt bi quan.
Những người khác cũng trầm mặc.
Thần sắc trên mặt mấy người Đông Diệp, Tô Ấu Vi, Võ Dao đều trở nên ngưng trọng.
- Ta đây sẽ không phải là thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt này chứ?
Ở trong hào khí nặng nề, áp lực kia, Chu Nguyên đột nhiên chăm chú hỏi.
Phốc.
Tô Ấu Vi khẽ bật cười, đôi mắt dễ thương lưu chuyển, dung nhan xinh đẹp thanh thuần dẫn tới bốn phía ánh sáng đều ảm đạm thất sắc, sau đó nàng cũng rất nghiêm túc hồi đáp:
- Điện hạ kỳ tài ngút trời, nhất định là cũng được.
Đông Diệp vội vàng với tay kéo Tô Ấu Vi ra phía sau, có chút tức giận chằm chằm vào Chu Nguyên, nói:
- Tính ngu đần của ngươi là sẽ lây bệnh hay sao?
Tô Ấu Vi ngày thường vốn cực kỳ thông minh lanh lợi như thế nào lúc đến trước mặt Chu Nguyên lại cũng giống như một đồ ngốc vậy, loại lời này vậy mà đều có thể nói được!
Chu Nguyên tức giận nhìn nàng một cái, nói:
- Nàng phải nói là có tuệ nhãn, há lại phàm phu tục tử như cô có thể so sánh.
Thấy vậy, những đội trưởng khác của Hỗn Nguyên Thiên cũng cười thầm, tuy bọn họ cũng chỉ coi lời Chu Nguyên nói là chuyện cười, nhưng nhờ đó mà hào khí áp lực lúc trước ngược lại là biến mất không ít.
Ngược lại là ở phía đằng sau kia, Võ Dao liếc nhìn bóng người Chu Nguyên. Người khác đều không biết được sự khủng bố của người này, nhưng nàng lại cực kỳ tinh tường. Bởi vì sợ rằng tất cả đều không thể tưởng được, người có thể dùng tu vi Thiên Dương Cảnh trung kỳ đã đánh Cát Ma của Thánh Linh Thiên trọng thương ở trước mắt này thế nhưng mà đã từng tuyệt vọng vì số mệnh bị đoạt, bát mạch không khai, khó có thể tu luyện.
Nhưng mà ở trong tuyệt cảnh như thế, người này vẫn như cũ từng bước một bò lên, giải quyết hết thảy mọi ân oán, phá tan những âm mưu nhắm vào hắn thành từng mảnh.
Thậm chí mặc dù là nàng, trước đây nếu như không có Võ Thần Đại Tôn che chở thì e rằng cũng đã chết trong tay Chu Nguyên, để cho hắn lại lần nữa chính thức tụ Thánh Long khí vận lại một thân.
Tuy nói Võ Dao vẫn như cũ coi Chu Nguyên là địch nhân vốn có, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, bất luận phẩm tính hay là thiên phú, thanh niên nhìn như bình thản ở trước mắt này đều đã vượt qua bất luận người nào trong cùng thế hệ nàng đã gặp, mặc dù là Quan Thanh Long cũng gần kề chỉ là bởi vì bối phận vượt lên mới có thể ở hiện tại tạm thời mạnh hơn Chu Nguyên một chút thôi.
Cho nên, người khác có lẽ không tin lời nói đùa lúc trước của Chu Nguyên nhưng mà nàng lại có chút tin tưởng.
Uỳnh!
Mà khi bọn họ bên này đang nói chuyện thì bên trên một chỗ cao điểm ở cách đó không xa, đột có rất nhiều nguyên khí chấn động bộc phát, trong lúc mơ hồ có những tiếng gào rít trầm thấp vang lên.
- Người trong đội ngũ của Vạn Thú Thiên đã tới.
Quan Thanh Long nhìn về phía hướng kia, sau đó liền nhìn thấy người trong đội ngũ của Vạn Thú Thiên dùng Khương Kim Lân, Ngải Thanh cầm đầu đều xuất hiện ở trong tầm mắt.
Cảnh tượng đội ngũ của Vạn Thú Thiên xuất hiện đặc biệt rung động, trong đó có rất nhiều nguyên thú hiện ra bản thể, có thể nói là Vạn Thú lao đến, bầu trời và mặt đất đều đang chấn động.
Hiện tại, toàn bộ đội ngũ của hai đại Thiên Vực cùng hơn phân nửa người trong đội ngũ của Thương Huyền Thiên hội tụ ở chỗ này, cảnh tượng này ngược lại là trông đặc biệt đồ sộ.
Hào khí mưa gió sắp nổi lên kia cũng theo thời gian dần trôi qua mà dần ngưng tụ.
- Ha ha, người cũng không phải ít, cũng không biết trận chiến này về sau, đội ngũ của ba Thiên Vực các ngươi đến tột cùng còn có thể còn lại bao nhiêu người đây?
Mà đúng lúc người trong đội ngũ của Vạn Thú Thiên xuất hiện thì đột nhiên có một tiếng cười lạnh vang lên cùng với đó là một giọng nói đạm mạc.
Rầm rầm!
Câu nói kia vừa mới dứt thì trong trời đất đã có thêm gió xoáy do nguyên khí kinh người tạo thành bộc phát ra, chỉ thấy được sương mù nồng hậu, dày đặc kia cũng vào lúc này bị gió xoáy thổi bay đến chỉ còn một lớp mỏng. Ngay sau đó, ánh mắt của Chu Nguyên, Quan Thanh Long, Khương Kim Lân cùng rất nhiều đội trưởng của hai đội ngũ lập tức co rụt lại khi nhìn qua nơi xa xa.
Chỉ thấy được ở trên một đỉnh núi cách đó không xa, vô số bóng người đông nghịt tựa như một đám mây đen xuất hiện, đã mang đến khôn cùng sát khí.
Mà ở phía trước đại quân giống như là quân đội kia, có một thanh niên mặc áo đen đứng chắp tay, trên mặt hờ hững vui vẻ nhìn chăm chú về bên này.
Hắn gần kề chỉ là đứng ở nơi đó thì đã có thêm lực áp bách cực lớn tràn ngập ra đến.
Chu Nguyên nhìn qua thanh niên mặc áo đen kia, hai mắt nhắm lại.
Người này có lẽ chính là Di Sơn, vị tổng đội trưởng nổi tiếng của Thánh Vương Thiên.
Chỗ cao trên đỉnh núi, đại quân đông nghịt của Thánh tộc mang đến cảm giác áp bách kinh người.
Nhưng cường giả đỉnh tiêm bên phía Hỗn Nguyên Thiên cùng Vạn Thú Thiên đều ném ánh mắt đề phòng, cảnh giác đến trên người thanh niên mặc áo đen khoanh tay đứng phía trước nhất đại quân của Thánh tộc kia.
Người sau đứng chắp tay, một mái tóc ngắn theo gió lướt nhẹ, bộ dáng của người này ngược lại là rất đẹp trai, chỉ là bên trong cặp mắt kia lại hiện ra thần sắc sâm lãnh, ánh mắt nhìn vật khác cũng tràn ngập thái độ từ trên cao nhìn xuống cùng lạnh lùng, giống như là đối đãi súc vật vậy, không hề có tình cảm gì.
- Quan Thanh Long của Hỗn Nguyên Thiên, Khương Kim Lân của Vạn Thú Thiên.
Khóe miệng của Di Sơn nhếch lên tạo thành nụ cười đạm mạc vui vẻ, ánh mắt của hắn đảo qua hai bóng người đứng phía trước nhất đội ngũ của Hỗn Nguyên Thiên cùng Vạn Thú Thiên, nói với ngữ khí không thèm đếm xỉa tới:
- Thiên Dương Cảnh thế hệ này của năm Thiên Vực hạ đẳng các ngươi tựa hồ cũng không có xuất hiện yêu nghiệt cấp bậc thiên kiêu.
- Thánh Vương Thiên ngươi cũng không phải Thánh Tổ Thiên, đối phó các ngươi vậy là đủ rồi.
Trong đôi mắt màu vàng của Khương Kim Lân có ánh sáng lạnh lẽo lập loè, hắn cười lạnh nói.