Di Sơn lườm Khương Kim Lân, nói:
- Nghe nói dùng thân thể Huyền Long tộc luyện chế ra đến Huyết Nguyên Đan sẽ có phẩm chất vô cùng tốt, hương vị cũng cực kỳ không tệ, lần này nếu như bắt ngươi giam giữ thì có lẽ ta sẽ có lộc ăn rồi.
Khương Kim Lân cũng không vừa, hắn lập tức nở nụ cười và đáp trả:
- Huyền Long tộc ta cũng thích nhất móc Thánh Đồng của Thánh tộc ngươi ra làm chiến lợi phẩm, hi vọng Thánh Đồng kia của ngươi có thể làm cho ta thoả mãn.
Hai bên đều cười, nhưng mà sát ý sâm lãnh trong ánh mắt lại khiến cho nhiệt độ trong trời đất đều thấp xuống.
- Di Sơn, huynh vẫn hay nói nhiều như vậy.
Mà vào lúc này, ở sau lưng Di Sơn lại có một bóng người có bộ dáng giống hắn như đúc đi tới, người nọ cũng mặc một bộ quần áo đen, khi hai người bọn họ đứng chung cùng một chỗ thì đúng là khó có thể phân biệt ai là ai.
- Di Thạch, đệ quá bảo thủ rồi.
Di Sơn mỉm cười, nói:
- Ta thích thưởng thức thần sắc trên mặt đối thủ biến hóa lúc trước cùng sau khi động thủ, chiến đấu với chúng ta, từ tràn đầy tự tin đến tuyệt vọng, đó là một cái quá trình rất đặc sắc.
Bóng người giống hắn như đúc kia đúng là em trai ruột của hắn, Di Thạch.
- Quả nhiên là đội ngũ của Hỗn Nguyên Thiên cùng Vạn Thú Thiên đã hợp tác rồi, còn có đại bộ phận đội ngũ của Thương Huyền Thiên nữa, thanh thế thật đúng là không nhỏ đâu. Nếu như lần này không có đội ngũ của Thánh Linh Thiên chạy đến thì thật đúng là có điểm phiền toái.
Ánh mắt của Di Thạch nhìn lướt qua, chợt hắn thản nhiên nói.
- Cát Ma, Thánh Đồng của ngươi là bị người nào đánh trọng thương vậy?
Di Thạch nghiêng đầu về phía sau, tùy ý hỏi.
Một bóng người quen thuộc từ phía sau đi ra, đi đến bên cạnh Di Thạch, người kia đúng là Cát Ma vừa chiến đấu với Chu Nguyên cách đây không lâu, ánh mắt âm trầm của hắn chăm chú nhìn chằm chằm về phía đội ngũ của Hỗn Nguyên Thiên, cuối cùng ánh mắt mang theo oán độc cùng cừu hận tập trung ở trên người Chu Nguyên:
- Chính là tiểu tử kia.
- Thiên Dương Cảnh trung kỳ?
Di Sơn cùng Di Thạch đều nhìn lại, sau đó có chút kinh ngạc.
Bọn họ có chút không thể tin được, Cát Ma vậy mà lại bị ngã ở trong tay một tên tiểu tử Thiên Dương Cảnh trung kỳ.
Phản ứng của bọn họ cũng làm cho khuôn mặt của Cát Ma co lại, trong mắt có chút nổi giận, nhưng cuối cùng nhất hắn vẫn nhẫn nại xuống, cố gắng giải thích:
- Đừng nên coi thường hắn, tiểu tử này hẳn là nắm giữ một loại Thánh Nguyên Thuật, uy lực phi thường đáng sợ, coi như là các ngươi cũng chưa chắc có thể thừa nhận.
- Thánh Nguyên Thuật sao? Khó trách có thể trọng thương ngươi, có thể ở tu vi Thiên Dương Cảnh trung kỳ mà đã nắm giữ một bộ Thánh Nguyên Thuật, hoàn toàn chính xác xem như rất có năng lực rồi. Chỉ có điều đáng tiếc, chung quy vẫn chỉ là Thiên Dương Cảnh trung kỳ, nội tình còn thấp.
Di Sơn không thèm đếm xỉa tới cười nói.
- Lúc này đây, người này vẫn là lưu lại cho ngươi đi. Mặc dù hiện tại Thánh Đồng của ngươi ở vào trạng thái phong ấn, sức chiến đấu có chỗ yếu bớt, nhưng chung quy lại thì số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ vẫn còn. Ta sẽ để Thánh Thạch Thuẫn lại cho ngươi, mới có thể chống lại một lần tiểu tử kia Thánh Nguyên Thuật, với tu vi của hắn quả quyết là không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể phát động liên tiếp hai lần Thánh Nguyên Thuật.
Di Thạch nhìn về phía Cát Ma, nói.
Cát Ma chậm rãi gật đầu, ánh mắt âm tàn chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng người Chu Nguyên:
- Yên tâm đi, ta sẽ để cho hắn phải trả giá thật nhiều. Ta muốn bắt sống hắn, dùng huyết nhục của hắn luyện một lò Huyết Nguyên Đan!
Hắn kỳ thật cũng không kiêng kị Chu Nguyên, trước đó lần thứ nhất trọng thương, xét đến cùng vẫn là hắn sơ suất quá thôi. Dù sao, xét trên phương diện số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ, hắn có ưu thế tuyệt đối. Nếu như lựa chọn phương án chiến đấu là làm gì chắc đó thì tất nhiên là có thể dễ dàng áp chế Chu Nguyên, cho nên hắn căn bản cũng không cần phải binh đi nước cờ hiểm liều mạng cùng Chu Nguyên.
Lần trước, nếu như hắn giữ lại át chủ bài thì cho dù là Chu Nguyên kia có thi triển ra vệt sáng bảy màu kia, hắn cũng không trả một cái giá lớn trọng thảm như vậy. Tối thiểu nhất, hắn có thể tùy thời trở ra.
Chỉ có điều trên thế giới này không có thuốc hối hận có thể ăn, nhưng cũng may hắn không có thất bại thảm hại đến mức không còn cơ hội lật bàn. Dù sao số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của hắn vẫn như trước không thay đổi, thương thế trước đó cũng đã khôi phục, ngoại trừ khuyết thiếu Thánh Đồng thì hắn vẫn như cũ là người mạnh nhất trong đội ngũ của Thánh Linh Thiên.
Lần này chống lại Chu Nguyên, chỉ cần đề phòng vệt sáng bảy màu kia, như vậy Chu Nguyên này tất nhiên sẽ trở thành thịt các trên thớt, mặc hắn vuốt ve!
Di Sơn cười cười, hắn ngược lại là cũng không có thèm để Chu Nguyên kia ở trong lòng, lực chú ý chủ yếu vẫn là dừng lại ở trên người Quan Thanh Long, Khương Kim Lân. Trong tất cả những cường giả ở đây thì cũng chỉ có hai người này là có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
- Chuẩn bị khai chiến đi. Chỉ cần hạ gục Quan Thanh Long cùng Khương Kim Lân thì đội ngũ của Hỗn Nguyên Thiên, Thương Huyền Thiên cùng Vạn Thú Thiên này cơ bản không có lực uy hiếp gì nữa rồi.
Thân hình của Di Sơn chậm rãi bay lên, đi tới giữa không trung.
Di Thạch cùng Cát Ma cũng đi đến bên cạnh của hắn, hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú nhìn chằm chằm vào đội ngũ của ba đại Thiên Vực kia.
Ở phía sau bọn họ, trên mặt người trong đội ngũ của hai đại Thiên Vực thuộc Thánh tộc kia cũng lộ ra thần sắc dữ tợn, ánh mắt nhìn về phía đối phương giống như là súc vật đợi làm thịt vậy.
Vào lúc này, từ bên trong hai đội ngũ, Quan Thanh Long, Khương Kim Lân cũng bay lên, ánh mắt của bọn họ đều lộ ra sự ngưng trọng, hiện tại trận đại chiến này tất nhiên sẽ có kết quả là máu chảy thành sông.
Dù sao nghiêm chỉnh mà nói, số lượng Thiên Vực tham dự trận chiến đấu này đã đạt đến năm cái, thậm chí đã là hơn một nửa Thiên Vực của Thiên Nguyên giới rồi.
- Chư vị chuẩn bị chiến đấu đi thôi.
Vào lúc này, giọng nói trầm thấp Quan Thanh Long, Khương Kim Lân cũng vang vọng ở bên tai mỗi người.
Lập tức trong trời đất có từng luồng nguyên khí chấn động cường hãn bạo phát ra.
Vào lúc này, Chu Nguyên cũng nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, sau đó hắn nhìn về mấy người Lý Khanh Thiền, Tần Liên đang đứng ở phía sau, nhỏ giọng nói:
- Đợi lát nữa, khi chiến đấu, mọi người cần cẩn thận một chút.
Ở trong loại đại chiến quy mô lớn như thế này, loại Thiên Dương Cảnh sơ kỳ như mấy người Lý Khanh Thiền cũng đặc biệt nguy hiểm, bởi vì tùy tiện xông tới một vị Thiên Dương Cảnh hậu kỳ cũng có thể khiến cho bọn họ bị thương vong.
- Huynh cũng phải cẩn thận đấy.
Trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Khanh Thiền cũng không có bất luận thần sắc sợ hãi gì.
- Tuy rằng Thương Huyền Thiên ta không có mạnh mẽ như hai đại Thiên Vực khác nhưng lại không có người nào sợ chết cả!
Ở sau lưng nàng, trên mặt những người trong đội ngũ của Thương Huyền Thiên kia đều hiện lên thần sắc kiên nghị.
- Chu Nguyên sư đệ, người cần chú ý tốt chính là cậu đó. Lần trước, Cát Ma kia khinh thường nên mới để cậu đánh bại. Nhưng lần này, hắn có chuẩn bị mà đến, e rằng cậu sẽ đứng mũi chịu sào.
Sở Thanh cũng hít sâu một hơi, nhắc nhở.
Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.
Mà trong khi bọn họ còn đang nói chuyện, giữa không trung, Di Sơn, Di Thạch cùng Quan Thanh Long, Khương Kim Lân đều đồng thời giơ tay lên, xuất chưởng.
- Giết!
Khi giọng nói lạnh lẽo, tràn đầy sát ý kia vừa dứt thì trong trời đất lập tức bị sát khí tràn ngập.
Uỳnh!
Trong một cái chớp mắt kia, có vô số luồng nguyên khí phóng lên trời, chỉ thấy được hai dòng nước lũ mang theo tiếng thét gào thét lao ra, cuối cùng hung ác va chạm lại với nhau.
Đại chiến ở giữa rừng núi cổ xưa này bạo phát.