- Thân thể mạnh thât!
Chu Nguyên không khỏi cảm thán. Dù là hắn, cũng không khỏi hâm mộ. Dù sao bản thân Chu Nguyên cũng là người tu luyện thân thể, mà Thánh Lưu Ly Chi Khu cũng từng là mục tiêu phấn đấu của hắn.
Một bên cảm thán, một bên Chu Nguyên lại vận chuyển Đại Viêm Ma, chỉ thấy từng đường vân như dòng nham tương nóng bỏng hiện ra quanh thân thể hắn.
Đại địa dưới chân bị hòa tan, hơi thở nóng bỏng bốc lên, hóa thành một bóng ma ảnh đỏ rực sau lưng Chu Nguyên, tỏa ra khí tức bạo ngược mà cường hãn.
Chu Nguyên há miệng, phun ra một chùm khí, trong đó tràn đầy dung nham cùng tia lửa.
Lúc này, thân thể Chu Nguyên đã được khởi động tới cực hạn.
Bạch Tiểu Lộc thấy thế, con mắt sáng lên, mặc dù thân thể Chu Nguyên không đuổi kịp nàng, nhưng cũng đã không kém xa rồi. Nàng rất thích chiến đấu, càng thích kiểu chiến đấu dựa vào sức mạnh thân thể này.
Thật khó tưởng tượng, vì sao một cô gái đáng yêu như thế lại có khuynh hướng yêu thích bạo lực thế này.
Oanh!
Chu Nguyên cùng Bạch Tiểu Lộc lại bắn mạnh mà ra, va chạm vào nhau như ha viên thiên thạch va đụng.
Đùng! Đùng!
Hai bóng người va chạm, mỗi lần lại tạo thành động tĩnh kinh khủng.
Quyền cước của hai người háo thành vô số tàn ảnh, phô thiên cái địa đánh về phía đối phương.
Va chạm khủng bố khiến cho đám người đứng xem không khỏi giật giật mí mắt.
Lực lượng ẩn chứa trong mỗi một quyền của hai người này đủ để đánh nát một tên Thiên Dương cảnh mà nội tình nguyên khí đã đạt tới 3 tỷ!
Đây quả là hai con quái vật hình người.
Mà mọi người cũng phát hiện, sau khi Chu Nguyên khởi động lực lượng thân thể thì đã bắt đầu chiếm cứ thượng phong. Nhưng chỉ mình Chu Nguyên cảm thấy phiền phức, bởi vì mặc dù bản thân áp chế được Bạch Tiểu Lộc, nhưng vì Thánh Lưu Ly Chi Khu của đối phương quá mạnh mẽ, tạo thành lực phòng ngự cực mạnh, làm cho phần lớn lực lượng của hắn bị hóa giải.
- A ha ha, Chu Nguyên, mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng lại không làm gì được ta!
- Công kích của ngươi không thể tạo thành tổn thương quá lớn cho ta. Mà cho dù có tổn thương, cũng sẽ được Thánh Lưu Ly Chi Khu chữa trị trong nháy mắt!
Bạch Tiểu Lộc cũng nhận ra sự khó khăn của Chu Nguyên, thế là vừa đánh vừa cười.
Chu Nguyên thấy Bạch Tiểu Lộc đắc ý như vậy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Đúng là lực lượng thân thể của ngươi là mạnh nhất trong những người cùng thế hệ mà ta từng thấy. Nhưng, ngươi cũng có thiếu hụt!
- Nói bậy! – Bạch Tiểu Lộc cười lạnh.
Nhưng Chu Nguyên lại lười nói nhảm với nàng. Chỉ thấy mi tâm hắn bắt đầu tỏa ra lực lượng thần hồn, dẫn xuất lực lượng thần hồn vòa trong quyền kình.
Trải qua quá trình đấu thử, Chu Nguyên đã biết được, mặc dù thân thể của Bạch Tiểu Lộc cực kì mạnh mẽ, nhưng ngược lại thiếu hụt cũng khá rõ ràng, đó là lực lượng thần hồn của nàng không mạnh.
Thánh Lưu Ly Chi Khu có thể hóa giải phần lớn công kích vật lý, nhưng lại không thể hóa giải công kích vào thần hồn.
Ầm!
Một quyền của Chu Nguyên mang theo lực lượng khủng bố, đánh vào trước ngực Bạch Tiểu Lộc.
Trước đây, Bạch Tiểu Lộc cũng không quá để ý tới một quyền thế này, nhưng lúc này đây, trên gương mặt trắng nõn lại hiện ra vẻ đau đớn. Bởi vì lúc một quyền kia của Chu Nguyên đánh tới, quyền kình lại xâm nhập vào cơ thể, một lực lượng trực tiếp đánh úp về phía thần hồn của nàng.
Thần hồn bị tập kích, cảm giác đau đớn còn lớn hơn nhiều so với thân thể bị đánh.
- Ngươi…!
Bạch Tiểu Lộc giận dữ.
Nhưng còn chưa để nàng nói hết, Chu Nguyên đã tung ra vô số nắm đấm, phong tỏa tất cả đường lui của nàng.
Bạch Tiểu Lộc cắn răng, vội vàng đón đỡ.
Nhưng lúc này, mỗi lần va chạm, đều đánh cho Bạch Tiểu Lộc đau đến đỏ cả mặt, trên trán gân xanh nhảy nhót.
Nàng không ngừng lui lại, mà Chu Nguyên thì không hề thương hương tiếc ngọc, không ngừng truy kích.
Đội ngũ hai bên đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này.
- A!
Rốt cuộc Bạch Tiểu Lộc ko chịu nổi, thân thể chật vật bay rớt ra ngoài, kéo lê trên mặt đất tạo thành từng cái rãnh thật sâu. Nhưng còn không đợi nàng nói chuyện, một bóng người, mang theo khí tức nóng bỏng thô bạo, đã đánh tới, trực tiếp giẫm lên người nàng, sau đó nắm đấm thép nóng bỏng kia đã đánh xuống liên miên như mưa to.
Mặt đất không ngừng sụp đổ.
Mà Bạch Tiểu Lộc cũng bị sự hung ác của Chu Nguyên đánh cho chập mạch, mãi một lúc sau không biết đã phải chịu bao nhiều đòn, cảm giác thần hồn tự thân bắt đầu suy yếu, mới lập tức hét lên.
Thân thể mềm mại nhanh chóng thu nhỏ, sau đó biến trở về hình tượng cô bé.
Lúc này, mặt mũi nàng sưng vù, đôi mắt to đen nhánh ngập nước mắt, giống như sắp sửa khóc lên, trông cực kì đáng yêu.
Nhưng Chu Nguyên lại thờ ơ, lại đấm xuống một quyền, mở miệng hỏi:
- Phục không?
Bạch Tiểu Lộc hung hăng nhìn hắn, nhưng thấy Chu Nguyên lại giơ nắm đấm lên chuẩn bị đấm xuống, nàng lại vội vàng đưa tay che lại mặt, vô cùng ủy khuất nói:
- Phụ rồi, phục rồi!
Chu Nguyên gật gật đầu, nhưng nắm đấm đang giơ lên vẫn cứ đánh xuống…
Bạch Tiểu Lộc lại ăn một quyền, tức giận mắng lên:
- Vì sao còn đánh?!
Chu Nguyên cười cười:
- Ta thích. Không phục lại đến đây!
Có vẻ như Chu Nguyên đã hiểu rõ tính tình cô nàng Bạch Tiểu Lộc này. Người ta càng nhẹ nhàng với nàng, thì nàng ta lại càng lấn tới. Chỉ khi không hề nương tay dạy dỗ nàng ta, thì mới có thể biết điều một chút.
Quả nhiên, mặc dù Bạch Tiểu Lộc vô cùng tức giận, nhưng vẫn là không nói gì, không dám khiêu khích nữa.
Chu Nguyên thấy thế, hài lòng phủi tay, đứng người lên.
Mà Bạch Tiểu Lộc thì lại hồng đôi mắt, tội nghiệp đứng dậy, chẳng còn khí thế hung hung như trước.
Chu Nguyên cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, lại bị nàng hất tay ra.
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía đội ngũ hai bên, chuẩn bị tuyên bố kết quả…
Nhưng mà, hắn nhìn bốn phía, lại phát hiện vô số người đang dùng ánh mắt như đang nhìn một tên cầm thú mà nhìn mình…
Trên mặt đất còn bừa bộn những vết tích của trận chiến vừa qua, mà các thành viên của năm đại Thiên Vực lại đang trầm mặc nhìn về phía Chu Nguyên với ánh mắt như khi nhìn một tên cầm thú.
Điều này làm cho Chu Nguyên hết sức bất đắc dĩ.
- Mọi người có muốn nghe giải thích không? – Chu Nguyên thở dài nói.
Thân thể của Bạch Tiểu Lộc quá bền chắc, nếu như hắn không dốc hết sức lực, thì đánh vào trên người nàng cũng sẽ không thể tạo ra được tổn thương thực chất. Hơn nữa nếu dám buông lỏng, thì còn có khả năng bị nàng phản công.
Mọi người đừng chỉ nhìn thân thể nàng là dạng bé gái mà coi thường chứ!
Đây là giả tượng* mê hoặc người đấy!
*giả tượng: hình ảnh hư ảo, không có thật.
Trong thân thể nhìn có vẻ nhu nhược kia lại ẩn chứa lực lượng mà ngay cả Chu Nguyên cũng không dám khinh thường.
Bạch Tiểu Lộc thấy Chu Nguyên bị mọi người “xa lánh”, thế là lập tức vui vẻ trở lại. Có vẻ như khi duy trì trạng thái thân thể như bé gái thế này thì tâm tính của nàng cũng bị ảnh hưởng, trở nên trẻ con hơn.
Nàng hơi rung người, khói bụi quanh người lập tức bay tán, da thịt vẫn sạch sẽ như cũ, không có chút vết tích nào.
- Ngươi thật là tên cầm thú. Ngay cả đứa bé cũng không tha! – Bạch Tiểu Lộc nói.
Chu Nguyên bĩu môi, cười như không cười, nói:
- Cưa sừng làm nghé!
Bạch Tiểu Lộc không để ý tới câu nói đầy mỉa mai của Chu Nguyên, thu lấy cây chùy màu vàng khổng lồ kia vào trong tay, lại cất vào túi càn khôn, sau đó mới nhìn Chu Nguyên, nói:
- Mặc dù ngươi chẳng có chút phong độ nam nhân nào, nhưng thực lực của ngươi đúng là rất mạnh!
- Ta vốn cho rằng đối thủ lần này của mình là Quan Thanh Long, nhưng không ngờ…
Nói đoạn, nàng lắc đầu, nói:
- Ta, Bạch Tiểu Lộc, thừa nhận vị trí tổng chỉ huy của Chư Thiên của ngươi!
Bạch Tiểu Lộc không hề thua mà lấy cớ, ngược lại hào phóng thừa nhận làm cho Chu Nguyên nhìn nàng thuận mắt hơn một chút.