Trong ngôn ngữ đồng dạng là có ngạo khí không che giấu được.
Già Đồ cười nói:
- Đó cũng là không có cách nào khác, chung quy lại thì ta vẫn phải tọa trấn nơi đây, để phòng vạn nhất.
Tu Lôi nhíu chặt mày, nói:
- Vạn nhất mà ngươi nói là chỉ ta thua ở trong tay Chu Nguyên kia hay sao?
Già Đồ nói:
- Người cũng đừng vạch lá tìm sâu trong lời nói của ta... Dù sao ta cũng phải phụ trách với nhiệm vụ của chúng ta, tuy rằng ta cũng cảm thấy ngươi ra tay thì sẽ không có vấn đề gì...
- Đúng rồi, nếu như ngươi giải quyết Chu Nguyên kia thì có thể đánh gãy tứ chi hắn rồi mang đến đây không? Ta muốn luyện hắn thành Huyết Nô, sau đó mang theo hắn đi giết sạch toàn bộ người nhà của hắn.
Nói đến chỗ này, trên mặt của hắn có thần sắc tàn nhẫn cùng huyết tinh nổi lên.
Hiển nhiên đối với người đã nhiều lần phá hư mưu đồ của hắn là Chu Nguyên, hận ý của Già Đồ cũng rất sâu.
- Như ngươi mong muốn.
Tu Lôi tùy ý khoát tay áo, không tiếp tục nhiều lời nữa. Hắn trực tiếp bước ra một bước, hư không trước mặt vỡ nát, tạo thành một khe hở, thân hình của hắn cũng nhanh chóng biến mất trong khe hở.
Nhìn qua thân hình Tu Lôi rời đi, thần sắc trên mặt Già Đồ lúc này mới trở nên hờ hững, hắn nhìn qua vị trí của Chu Nguyên trong đại trận kia, có chút thương hại nói:
- Tiện chủng sâu kiến đáng thương, vất vả một ngày cuối cùng lại là đang làm chuyện uổng công.
- Tiếp đó, các ngươi sẽ được thể nghiệm đến cái gì gọi là tuyệt vọng...
Hắn cong ngón tay rồi búng ra, có ba động vô hình dập dờn trong đại trận, sau đó khuếch tán ra.
Cùng lúc đó, trong đại trận Thánh Diễn này, chợt có từng luồng nguyên khí ba động cực kỳ kinh người do các cường giả đỉnh cao của Thánh tộc bộc phát ra, thân hình bọn họ khẽ động, xuyên phá đại trận, cuối cùng nhìn về phía những phòng tuyến cuối cùng kia.
Trong mắt của bọn họ, ngoại trừ vị Thánh thiên kiêu Chu Nguyên gặp phải kia ra thì những người trấn thủ trước đó cũng không tính là cái uy hiếp gì.
Mà bây giờ...
Những trận quyết đấu chân chính mới chuẩn bị bắt đầu.
Khi Bạch Tiểu Lộc bước ra tiết điểm thì không gian bốn phía cũng lại lần nữa xuất hiện biến ảo.
Thần sắc trên mặt nàng cũng không thay đổi, trước đâyluân phiên trải qua vô số trận kịch chiến, quần áo của nàng thoáng có chút rách nát, mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng nõn như lưu ly kia, chỉ có điều nguyên nhân bởi vì Thánh Lưu Ly Chi Khu kia, nàng lúc này nhìn qua vẫn như cũ sạch sẽ thanh tịnh, không có chút bụi bặm nào.
Lúc trước, khi xông qua những tiết điểm kia, nàng cũng gặp mấy tên cường địch, chỉ có điều cuối cùng đám địch nhân kia vẫn không thể ngăn cản bước tiến của nàng.
Nàng lẳng lặng chăm chú nhìn chằm chằm vào không gian biến ảo, cuối cùng đợi được đến lúc không gian ổn định lại mới cảm giác được bản thân đang đứng ở trong một quảng trường khổng lồ, trên quảng trường có vô số tượng đá khổng lồ, pha tạp mà cổ lão.
Bạch Tiểu Lộc cất bước đi ở trong quảng trường, nhìn như nhẹ nhõm, kì thực thân thể căng cứng, sức mạnh kinh khủng ngưng tụ ở trong cơ thể, tùy thời đều có thể bộc phát.
Bởi vì nàng cũng biết được, tiết điểm của đại trận ở trước mắt này cực kỳ trọng yếu, cơ hồ xem như là phòng tuyến cuối cùng.
Nàng cất bước đi ra chừng trăm bước, bộ pháp đã chậm rãi ngừng lại, đôi mắt to đen nhánh mang theo một tia lạnh lẽo nhìn qua phía trước.
Chỉ thấy ở nơi đó, trên đỉnh đầu của một bức tượng đá có một bóng người ngồi xếp bằng, trong tay hắn nắm một cái chân thú đẫm máu, hàm răng sắc bén ngay cả xương thú kia đều cắn nát ra, máu tươi văng khắp nơi.
Người kia có thân thể khôi ngô, hắn cởi trần, trên toàn thân có khắc vô số hình xăm hung thú sinh động như thật, những hình xăm kia giống như là đang nhúc nhích, trong lúc mơ hồ có tiếng hung thú gào thét ngang ngược đến cực hạn truyền ra.
Bạch Tiểu Lộc chăm chú nhìn chằm chằm vào người kia, khuôn mặt nhỏ thì là theo thời gian dần trôi qua mà dần trở nên ngưng trọng, bởi vì từ trên người hắn, nàng cảm thấy được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Nhục thân hiện đầy hình xăm hung thú của người sau kia đồng dạng là cực kỳ đáng sợ.
Hiển nhiên, người này cũng cường giả chuyên tu nhục thân!
- Vô Cấu Thánh Lưu Ly Chi Khu?
Nam tử đầy người hình xăm hung thú kia nhìn Bạch Tiểu Lộc một chút rồi nhếch miệng cười một tiếng, trên hàm răng trắng dày đặc còn dính thịt vụn, tơ máu, trông đặc biệt đáng sợ.
- Không nghĩ tới trong năm Thiên Vực hạ đẳng này vậy mà cũng có người có thể tu luyện nhục thân đến một bước này.
Hắn đứng dậy, lập tức có một luồng khí tức hung sát bộc phát ra. Vào lúc này, ở sau lưng hắn, tựa như là có ngàn vạn con hung thú đang gầm thét.
- Ta chính là Thánh thiên kiêu của Thánh Tổ Thiên, Địa Ma Nhạc, nhớ kỹ cái tên này...
- Bởi vì sau khi đánh bại cô, bộ thân thể này của cô cũng sẽ bị ta từng miếng từng miếng ăn hết.
Nghe được câu nói này của Địa Ma Nhạc, sắc mặt của Bạch Tiểu Lộc cũng không khỏi trầm xuống. Sau một khắc, thân thể của nàng bắt đầu cao lên, toàn thân da thịt đều tản ra ánh sáng thần thánh lưu ly, tựa như là không thể xâm phạm.
- Ta thì hoàn toàn không có hứng thú gì với nhục thân buồn nôn kia của ngươi, cho nên đến lúc đó chỉ có thể nghiền ngươi thành tro...
Trong giọng nói lãnh đạm của nàng có sát cơ ẩn chứa.
Uỳnh!
Mà khi nàng vừa dứt lời thì trong một chớp mắt kia, thân hình của nàng đã là mãnh liệt bắn ra, bàn tay ngọc tinh tế nắm chặt lại, một cái cự chùy màu vàng nhanh chóng hiện ra. Bạch Tiểu Lộc nâng chùy lên cao, trông nàng tựa như là nâng một ngọn núi cao, hung hăng đập xuống Địa Ma Nhạc kia.
Ầm ầm!
Vào thời khắc này, sóng xung kích kinh khủng bộc phát ra, khiến cho những bức tượng đá cổ lão trên quảng trường kia đều phá hủy.
...
Ông.
Trên đại đao màu xanh trong tay Quan Thanh Long có đao mang lăng lệ vô địch ngưng tụ, đao mang xẹt qua mặt đất, nham thạch cứng rắn kia tựa như đậu hũ lập tức bị cắt ra.
Vào lúc này, toàn bộ nguyên khí trong cơ thể của hắn cũng được thôi động mà không giữ lại chút nào.
Ánh mắt của hắn ngưng trọng nhìn về phía trước.
Ở nơi đó có một tên nam tử người khoác trọng giáp, thân hình cao to đứng sừng sững, bóng người kia chỉ lộ ra một đôi con ngươi tràn đầy khí tức sát phạt đằng sau mặt nạ. Hắn chỉ đứng ở nơi đó nhưng khí tức sát phạt tỏa ra lại khiến cho Quan Thanh Long có cảm giác bản thân tựa như là đang chém giết ở trong chiến trường vậy.
Luồng khí tức kia làm cho Quan Thanh Long cảm giác làn da toàn thân đều nhói nhói như bị kim đâm.
Đây là một cường địch cực kỳ nguy hiểm!
E rằng số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của đối phương đã đột phá cấp độ 4 tỷ viên rồi!
- Nhớ kỹ, người giết ngươi là Thánh thiên kiêu của Thánh Tổ Thiên, Nguyên Cửu.
Giọng nói hờ hững của Thánh thiên kiêu tên là Nguyên Cửu kia truyền ra. Rồi trong một cái chớp mắt tiếp theo, hắn giẫm mạnh bàn chân một cái, mặt đất rạn nứt, mà thân hình của hắn thì là mang theo khí tức sát phạt cuồn cuộn, gào thét lao tới.
...
Cùng lúc đó, ở trước mặt Khương Kim Lân cũng xuất hiện một tên Thánh thiên kiêu hai mắt tựa như vòng xoáy màu đỏ tươi.
- Huyền Long tộc sao?
- Vừa vặn, ta có thể rút gân nhổ xương ngươi để luyện một lò Huyết Nguyên Đan tốt nhất.
...