Mà lúc này, Sở Thanh cũng đang nhìn hai bóng người cũng không quá xa lạ ở phía trước mắt.
Đó là hai anh em Di Sơn, Di Thạch.
Chỉ có điều, lúc trước, Sở Thanh còn không có cách nào để giao thủ cùng bọn họ, nhưng sau khi hấp thu cơ duyên trong Huyền tích, hiện tại, số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của hắn đã tăng vọt đến 3 tỷ 500 triệu viên.
Mà Di Sơn, Di Thạch lại đã mất đi cơ duyên kia nên mặc dù cũng có chỗ tăng lên, nhưng lại không có cách nào để đánh đồng cùng Sở Thanh, số lượng tinh thể nguyên khí trong Thần Phủ của Di Sơn hiện tại chỉ là 3 tỷ 400 triệu còn của Di Thạch là 3 tỷ 300 triệu.
Nhưng hai người liên thủ cũng đủ để tạo thành uy hiếp đối với Sở Thanh.
- Hazz...
Sở Thanh thở dài một cái, trên cái đầu trọc sáng bóng, mái tóc màu đen như gai nhọn nhanh chóng mọc ra, tung bay tựa như là một chiếc áo choàng màu đen ở sau lưng.
- Chu Nguyên sư đệ vẫn chờ chúng ta mở đường cho hắn, cho nên làm phiền hai anh em các ngươi...
- Chết xa một chút đi!
Nói đến cuối cùng, ánh mắt bại hoại kia của Sở Thanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Sau một khắc, ba bóng người đồng thời mãnh liệt bắn ra, cuốn theo nguyên khí bàng bạc, ầm vang va chạm vào nhau.
...
- Ngươi chính là Thiên Dương Cảnh mạnh nhất của Ngũ Hành Thiên kia, Lý Phù sao?
Ở phía trước Lý Phù, một thiếu niên mặc áo đen nở nụ cười tươi hiền lành.
Nụ cười sáng lạn làm cho người có cảm giác thân cận.
Chỉ là lời hắn nói lại làm cho dáng tươi cười xán lạn kia có vẻ hơi quỷ dị.
- Ta là Thánh thiên kiêu của Thánh Tổ Thiên, Tịch Thiên La...
- Sau khi ngươi chết, ta sẽ chế tạo một bộ quan tài tốt nhất cho ngươi.
...
Ở giữa rừng rậm, lá cây khô héo rụng đầy đất.
Võ Dao đứng ở giữa đám lá khô, một đôi mắt phượng hẹp dài mà lăng lệ nhìn về phía một cây to, nơi đó có một nữ tử áo trắng đang ngồi nghiêng, ở trên cao nhìn xuống nàng.
- Thật sự là một cô nàng xinh đẹp.
Nữ tử áo trắng kia cười hì hì đánh giá dung nhan không tỳ vết chút nào cùng dáng người linh lung tinh tế kia của Võ Dao. Mỗi một đường cong trên cơ thể đều cực ky ưu mỹ khiến cho ngay cả nữ tử như nàng đều không nhịn được mà thèm nhỏ dãi.
- Tiểu nữ tử là Thánh thiên kiêu của Thánh Tổ Thiên, Cô Yên.
Nàng dừng một chút rồi cười cười nói:
- Mặt của cô thật là dễ nhìn, có thể cho ta mượn dùng một lát sao?
Nói đến đây, nàng hơi ngẩng cổ lên. Võ Dao đúng là mơ hồ nhìn thấy ở nơi đó có một vết máu nhàn nhạt. Nhìn qua là Võ Dao đã biết da mặt của nàng ta không phải thực sự, mà là da người được chế tác thành mặt nạ rồi đắp lên, chuyện này làm cho nàng có cảm giác không rét mà run.
Nhưng mà đối mặt với nữ tử áo trắng quỷ dị ở trước mắt, Võ Dao lại là không có nửa câu nói nhảm, chỉ thấy nàng nắm chặt bàn tay ngọc, trực tiếp đấm ra một quyền.
Uỳnh!
Có tiếng sấm rền vang vọng, chỉ thấy một tia sét màu đen tràn đầy khí tức hủy diệt gào thét lao ra, giống như hung thú giương nanh múa vuốt bao phủ nữ tử áo trắng kia.
...
Tô Ấu Vi cầm trong tay trường kiếm, ở sau lưng nàng, Âm Dương Thiên Dương chuyển động, phun ra nuốt vào nguyên khí.
Nàng chợt xoay người, chém một kiếm ra.
Chỉ thấy một luồng kiếm quang nửa trắng nửa đen như Âm Dương Chi Long gào thét lao ra, chém về phía nơi nào đó trong hư không.
Keng!
Nơi đó có một sợi xích sắt màu đỏ tươi mãnh liệt bắn ra, va chạm cùng kiếm quang nửa trắng nửa đen kia, sóng xung kích bằng nguyên khí kinh khủng bộc phát ra, quét sạch tứ phương.
Xích sắt lùi về, chỉ thấy nơi đó có một bóng người như ẩn như hiện, bóng người kia khô gầy, toàn thân đều bị xiềng xích màu đỏ tươi quấn quanh, mà xiềng xích quỷ dị tựa như là là có linh trí vậy, trực tiếp cắm vào trong cơ thể người kia, trong khi nhúc nhích, tựa như là đang nuốt máu tươi của hắn.
Thần sắc trên gương mặt xinh đẹp của Tô Ấu Vi trở nên ngưng trọng, mặc dù biết được người trước mắt tất nhiên là một vị Thánh thiên kiêu của Thánh Tổ Thiên, thực lực mạnh mẽ, nhưng nàng cũng không có e ngại, lại lần nữa triển khai thế công.
- Điện hạ một mình đối mặt với khó khăn lớn nhất. Ta làm sao có thể kéo chân sau của chàng được, cho nên, bất luận ngươi là ai, xin mời đi chết đi.
Trên gương mặt tuyệt mỹ thanh lệ kia của nàng, có Âm Dương Chi Quang lưu chuyển, làm cho nàng lúc này nhìn qua hết sức thần bí.
...
- Tiểu tử, nhớ kỹ tên của ta, ta chính là...
- Ta không có hứng thú biết tên của ngươi. Chờ ta chém giết ngươi, ta ngược lại thật ra muốn thử một chút, hương vị của Thánh thiên kiêu của Thánh Tổ Thiên đến tột cùng là như thế nào?!
Trên khuôn mặt của Triệu Mục Thần bỗng hiện lên nụ cười quỷ dị, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bóng người tản ra nguyên khí cực kỳ hùng hồn ở phía trước kia, nguyên khí của người sau rõ ràng là mạnh hơn hắn, nhưng hắn không chỉ có không e ngại, ngược lại toàn thân kích động đến phát run.
Bởi vì hắn cảm giác, kẻ trước mắt này có lẽ sẽ là một món đồ ăn không tệ.
Thế là, sau một khắc, thân hình của hắn chủ động mãnh liệt bắn ra.
...
Mà trong cùng một lúc, tất cả cường giả Thiên Dương Cảnh cao cấp nhất trong năm đại Thiên Vực đều gặp được cường địch khó giải quyết.
Kết quả cuối cùng đến tột cùng là mấy người sống, mấy người chết, ai cũng khó mà dự kiến.
Mà vào lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên cũng lộ vẻ ngưng trọng khi nhìn qua cường địch xuất hiện ở phía trước hắn.
Đó là một nam tử tóc trắng phơ, cầm trong tay Xích Kim Côn.
Vị trí Chu Nguyên đang đứng lúc này chính là ở trong phế tích của một tòa thành cổ bao la rộng rãi, kiến trúc dù tàn phá nhưng vẫn đứng vững trước thời gian. Vô số công trình một mực lan tràn đến cuối tầm mắt, từ đó có thể thấy được quy mô của tòa thành cổ này là thế nào.
Chỉ có điều lúc này Chu Nguyên lại không có tâm tình để ý tới những chuyện này. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn chằm chằm chỗ đỉnh tháp của một tòa tháp tàn tạ ở phía trước. Bởi vì, nơi đó có một nam tử tóc trắng đang ngồi xếp bằng, trong tay hắn đang tung hứng mấy viên đan dược màu đỏ tươi, thỉnh thoảng lại có một viên đan dược màu đỏ tươi rơi vào trong miệng của hắn.
Khi ánh mắt của Chu Nguyên lướt qua những viên đan dược màu đỏ kia, biểu cảm trong mắt cũng trở nên u lãnh. Bởi vì, từ phía trên kia hắn có thể cảm giác được mùi máu tanh nồng đậm, hiển nhiên, đây chính là Huyết Nguyên Đan, một loại đan dược thường thấy nhất trong Thánh tộc, là do Thánh tộc luyện sống một thân máu thịt cùng nguyên khí của rất nhiều sinh linh mà thành.
Đồng thời, đây cũng là một loại... đồ ăn vặt mà người trong Thánh tộc thích nhất?
- Ồ! Ngươi muốn ăn sao?
Phát giác được sự thay đổi trong ánh mắt của Chu Nguyên, Tu Lôi cười cười, nói:
- Đừng nên dùng loại ánh mắt này đê nhìn ta. Việc chúng ta làm cũng như Nhân tộc các ngươi giết heo ăn thịt vậy. Bởi vì, ở trong mắt Thánh tộc ta, những sinh linh thấp hèn trong Thiên Nguyên Giới như các ngươi cũng chẳng có gì khác với heo chó cả đâu!
- Các ngươi có thể ăn được thịt heo chó, chẳng lẽ Thánh tộc ta không được ăn thịt uống máu các ngươi hay sao?