Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1323 - Chương 1322: Đạo Thánh Văn Thứ Tư.

Chưa xác định
Chương 1322: Đạo Thánh Văn thứ tư.

Oanh!

Tinh Hà khổng lồ vận chuyển, chầm chậm co lại.

Mỗi lần co lại, đều mang theo một luồng lực lượng không cách nào hình dung được đè ép lại, khiến cho nguyên khí đang phun trào quanh thân Chu Nguyên liên tục bại lui. Lực ép đáng sợ bao quanh thân thể của hắn, khiến cho da thịt Chu Nguyên bắt đầu bật máu, vỡ nát.

Lực lượng phá diệt của Tinh Hà này quả là đáng sợ khủng bố tới cực hạn.

Sắc mặt Chu Nguyên vô cùng khó coi. Thánh Đồng của tên Già Đồ này đã đạt tới ngũ tinh, thủ đoạn hiển hiện ra cũng đáng sợ vượt xa so với lôi kiếp của tên Tu Lôi kia.

- Phù!

Cảm nhận lực lượng kinh khủng bao quanh bốn phía, Chu Nguyên thở phào một hơi, khởi động một vòng Pháp Vực một trượng, bảo vệ hắn vào bên trong.

Thiên Tru Pháp Vực!

Pháp Vực Thiên Tru vừa hiện, áp lực do Tinh Hà gây ra lập tức giảm xuống. Nhưng Chu Nguyên lại không hề buông lỏng, ngược lại sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Bởi vì Pháp Vực Thiên Tru có hạn chế về mặt thời gian, không thể kéo dài quá lâu.

Nếu so về độ hùng hồn của nguyên khí thì hiển nhiên là hắn không sánh bằng Già Đồ, với nội tình 5.6 tỷ nguyên khí kia.

Thế nên nếu muốn so độ bền bỉ, thì tất nhiên là Chu Nguyên thua không nghi ngờ.

Hiển nhiên Già Đồ cũng biết điểm này, thế nên khi thấy Chu Nguyên có thể gọi ra một vòng Pháp Vực lớn một trượng, chống lại được lực lượng Tinh Hà, thì hắn cũng không hề kinh hoảng, ngược lại còn cười lạnh.

Hành động này của Chu Nguyên để chứng tỏ giờ đây hắn hết cách xoay sở rồi!

Hai tay Già Đồ khép lại, Tinh Hà tiếp tục co vào.

Mà Pháp Vực một trượng quanh thân Chu Nguyên cũng bắt đầu hiện lên gợn sóng.

Nhìn thấy cảnh này, ai cũng nhìn ra được, Chu Nguyên đã bắt đầu lâm vào tuyệt cảnh.

Trong đại trạn Thánh Diễn, các thành viên năm đại Thiên Vực tuyệt vọng mà nhìn Chu Nguyên, bọn hắn đều hiểu Chu Nguyên đã rất cố gắng rồi, nhưng… Già Đồ quá mạnh mẽ.

Cho dù bốn ánh kiếm bảy màu cực kì mạnh mẽ kia của Chu Nguyên cũng không thể chém giết được hắn.

Đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy, nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ lúc này đã xong đời từ lâu rồi.

Không chỉ các thành viên bình thường, mà ngay cả những nhân vật đứng đầu như Bạch Tiểu Lộc, trong lòng cũng đang trầm xuống. Tinh Hà do Thánh Đồng của Già Đồ diễn hóa mà thành kia quá mạnh mẽ, trừ phi bây giờ Chu Nguyên còn có thể gọi ra được bốn đạo ánh kiếm bảy màu, thì may chăng mới thoát khỏi được.

Vô số ánh mắt đều dồn vào trên thân ảnh đang bị giam giữ trong Tinh Hà, người Thánh tộc thì vui cười, người năm đại Thiên Vực thì dần lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Pháp Vực quanh thân Chu Nguyên càng ngày càng chấn động, thậm chí bắt đầu nhạt dần, có dấu hiệu sắp tan đi.

Già Đồ đứng ở ngoài Tinh Hà, chắp tay sau lưng, ánh mắt đạm mạc nhìn thân ảnh Chu Nguyên sau lưng, nói:

- Bộ dáng lúc này của ngươi chật vật lắm đấy!

- Ta rất muốn nhìn, xem khi đã mất đi cái Pháp Vực nho nhỏ này, ngươi còn có thể kiên trì bao lâu trong Tinh Hà của ta?

Răng rắc!

Cũng đúng lúc này, Pháp Vực Thiên Tru bên ngoài thân thể Chu Nguyên cũng đã chống đến cực hạn, cuối cùng dần trở nên hư vô.

Pháp Vực vừa tan đi, lực lượng kinh khủng lại điên cuồng lao tới.

Xoẹt!

Trên thân thể Chu Nguyên lại xuất hiện hàng trăm đạo vêt rách. Huyền Quang Lưu Ly phun trào, chữa trị vết thương. Tuy nhiên có chút hiệu quả, nhưng lại không thể hoàn toàn chống cự lại lực lượng ma diệt của Tinh Hà được.

- Đại Viêm Ma!

Ánh mắt Chu Nguyên trở nên lạnh lùng, trên thân hiện lên đường vân xích hồng, nhiệt độ xung quanh bốc lên cao.

- Thái Ất Thanh Mộc Ngấn!

Trong máu thịt, từng dấu vết cổ xưa nổi lên, bộc phát ra sinh cơ bàng bạc, không ngừng chữa trị vết thương trong cơ thể.

Lúc này Chu Nguyên đã dùng hết thảy các thủ đoạn để chống cự lại lực lượng ma diệt của Tinh Hà.

Thế nhưng là, như vậy còn chưa đủ!

Máu thịt của hắn vẫn cứ vỡ nát từng chút một, xương trắng dần lộ ra, thương thế trên thân thể nhiều tới mức làm người ta rùng mình.

Tưởng như đang có từng tiếng ken két vang vọng ra từ trong thân thể Chu Nguyên, giống như sắp bị trọng lực đè sập.

Mặc mũi Chu Nguyên tràn đầy máu tươi, đôi mắt đỏ rực dần nhắm lại, tựa như đã từ bỏ.

Già Đồ thấy thế, ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười vang vọng mỗi nơi hẻo lánh trong đại trận Thánh Diễn:

- Ha ha ha, đây chính là Thiên Dương cảnh mạnh nhất của năm Thiên Vực hạ đẳng đấy sao? Đã bảo các ngươi là lũ sâu kiến cac ngươi còn không tin. Chỉ có chút lực lượng như vậy mà cũng dám khiêu chiến Thánh tộc ta?

Vô số thành viên năm đại Thiên Vực đều không nhịn được nắm chặt nắm đấm, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay rướm máu, cơn đau nhói trên da thịt không sánh bằng sự phẫn nộ cùng tuyệt vọng trong lòng.

Bạch Tiểu Lộc thấy cảnh này, lộ ra nụ cười khổ:

- Ngay cả Chu Nguyên cũng bị buộc thành dạng này sao…

Dù là người kiêu ngạo như nàng, cũng không khỏi thừa nhận thực lực của Chu Nguyên. Thế nhưng bây giờ, cả Chu Nguyên cũng không đỡ nổi Già Đồ, vậy bọn họ còn có hi vọng gì nữa?

- Chu Nguyên…

Võ Dao nhìn bóng người be bét máu thịt trogn Tinh Hà kia, trầm mặc, lẩm bẩm nói:

- Nhân vật như ngươi, sao lại có thể ngã xuống ở nơi này? Ta đã nói rồi, chỉ có ta mới là kẻ sẽ đánh bại ngươi!

- Điện hạ…

Tô Ấu Vi ngước khuôn mặt tràn đầy vết máu, vốn luôn ra vẻ kiên cường như nàng, lúc này cũng không nhịn được đỏ hồng mắt, thân thể run rẩy.

- Xin lỗi, là vì ta quá vô dụng.

- Chẳng thể giúp được gì cho ngài cả…

Tô Ấu Vi vẫn cho rằng, trải quan những năm tháng tu luyện này, nàng đã có thể có sức lực đứng sánh vai với Chu Nguyên, gánh chịu hết thảy. Nhưng bây giờ, nàng lại phát hiện, như vậy là còn chưa đủ.

Triệu Mục Thần âm trầm cả khuôn mặt, nhìn hư không, nói:

- Chu Nguyên ơi là Chu Nguyên, dù sao ngươi cũng là người từng đánh bại được ta. Ta không tin ngươi lại có thể thua trận ở nơi này!

- Hơn nữa… ta cũng không muốn chết ở chỗ này cùng ngươi…

- Lão tử* còn chưa ăn đủ đám Thánh tộc này đâu!

*lão tử: cách xưng hô tục, giống kiểu “bố mày”

Dù nói như vậy, Triệu Mục Thần cnxg không biết giờ Chu Nguyên còn có thể có thủ đoạn gì để đối mặt với Già Đồ.

Có lẽ, hẵn vẫn còn gửi chút hi vọng vào Chu Nguyên, người trước nay vẫn luôn sáng tạo ra được những kì tích…

- Ha ha ha…

Tiếng cười của Già Đồ quanh quẩn giữa thiên địa.

- Chu Nguyên, ngươi cảm nhận được không, nỗi tuyệt vọng của lũ sâu kiến dưới kia?

- Hình như vẫn còn vài kẻ đang trông cậy vào ngươi có thể lật chuyển thế cục đấy!

- Hiện tại, đã biết hối hận khi dám không biết trời cao đất rộng, mang theo đám ngu xuẩn này tới xông trận hay chưa?! Ngươi thử nghĩ xem, nếu đám ngu xuẩn này đều chết tại đây, thì liệu tên của ngươi kia có thể bị đám người trong năm Thiên Vực hạ đẳng kia chửi rủa không?

- Ha ha, bọn hắn chết, đều là vì sai lầm của ngươi!

Già Đồ không hề kiêng kỵ cười lớn, từng câu tru tâm.

Cười nửa ngày, Già Đồ hơi vươn vai, cười nhạt nói:

- Thời gian cũng không còn nhiều.

Lúc này Tinh Hà đã có vào đến mức độ nhất định.

Từng khối máu thịt trên người Chu Nguyên đã bắt đầu rơi ra, bị lực lượng kinh khủng kia nghiền thành bột phấn.

- Hả?

Nhưng lúc này, Già Đồ lại đột nhiên phát hiện thân thể Chu Nguyên bắt đầu khô héo, cả người trở nên khô quắt tựa như bị ép khô.

Trong mắt Già Đồ lướt qua vẻ kinh nghi, đây cũng không phải là do lực lượng ma diệt của Tinh Hà của hắn.

Cái tên này, lại đang làm gì đây?

Ánh mắt Già Đồ lấp lóe, nhưng cuối cùng hóa thành vẻ tàn nhẫn:

- Giả vờ giả vit, chết đi!

Hai tay hắn khép lại.

Oanh!

Chỉ thấy Tinh Hà chấn động mạnh một cái, lực lượng kinh khủng tầng tầng vọt tới, trực tiếp nghiền nát không gian, sau đó bao phủ về phía Chu Nguyên.

Một khi để nguồn lực lượng kia rơi xuống, Chu Nguyên ắt hài cốt không còn!

Vô số ánh mắt đều tập trung nhìn lại, thở mạnh cũng không dám.

Lực lượng cuồn cuộn hủy diệt lao tới, Chu Nguyên lại vẫn cứ nhắm mắt, dường như không hề có cảm giác với sức hủy diệt đang lao tới.

Nhưng,, nếu có người có thể nhìn sâu vào trong thân thể Chu Nguyên, sẽ phát hiện lúc này toàn bộ lực lượng trong cơ thể hắn đang điên cuồng hội tụ về một phương hướng.

Thậm chí, dường như Chu Nguyên còn đang vận chuyển cả lực lượng thân thể…

Hắn đang dốc hết thảy lực lượng của mình…

Bởi vì đây đã là thủ đoạn sau cùng rồi.

Thủ đoạn này là không thể sử dụng lúc bình thường, chỉ tới thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thế này, tinh, khí, thần tự thân ngưng tụ tới cực hạn, cộng thêm lực lượng thân thể cùng hội tụ quyết tìm đường sống trong chỗ chết…

- Ra đi!!!

Một tiếng rống giận vang vọng trong tâm linh Chu Nguyên.

Trong Thần Phủ, trên quang cầu phù văn, một ánh quang văn thần bí vốn yên lặng nhiều năm kia, rốt cục, vào thời khắc này, bộc phát ra ánh sáng sáng chói.

Đó là…

Đạo Thánh Văn thứ tư của Thương Huyền Thánh Ấn!

Bình Luận (0)
Comment