Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1324 - Chương 1323: Thánh Hỏa Thiêu Đốt.

Chưa xác định
Chương 1323: Thánh Hỏa thiêu đốt.

Có tổng cộng bốn đạo Thương Huyền Thánh Văn, đều được tách ra từ trên Thương Huyền Thánh Ấn.

Lần thứ nhất khi Chu Nguyên nhìn thấy đạo Thánh Văn thứ tư, là lúc gặp ở trên lưng Huyền lão của Thương Huyền tông. Sau đó, không biết trời xui đất khiến thế nào, bốn đạo Thánh Văn lại mang theo một mảnh vỡ lớn nhất của Thương Huyền Thánh Ấn chui vào giấu trong Thần Phủ của hắn.

Đối với ba Thánh Văn đầu, Chu Nguyên đã vô cùng quen thuộc, trong những năm gần đây bọn chúng cũng giúp đỡ Chu Nguyên rất nhiều.

Nhưng chỉ có đạo Thánh Văn thứ tư này là Chu Nguyên còn chưa từng thấy được bộ dáng của nó.

Thậm chí cả cái tên cũng không biết được.

Trong cảm giác của Chu Nguyên, đạo Thánh Văn thứ tư này chắc hẳn phải là đạo Thánh Văn cường đại nhất trong bốn cái. Mà sở dĩ không thể chứng kiến được bộ dáng của nó, không chỉ bởi vì trước đây thực lực còn chưa đủ, mà còn là vì thời cơ còn chưa tới.

Thời cơ nào?

Trải qua mấy năm này thăm dò, Chu Nguyên có một dự đoán, thời cơ hẳn là… khi mình gặp phải uy hiếp đủ cao.

Đúng vậy, tuy rằng Chu Nguyên vẫn chưa từng chân chính tiếp xúc tới đạo Thánh Văn thứ tư này, nhưng dù sao đạo Thánh Văn này cũng đã trú ngụ trong Thần Phủ của hắn suốt mấy năm, đã có chút cảm giác đặc thù. Chu Nguyên cảm thấy… linh tính của đạo Thánh Văn thứ tư này phải mạnh hơn nhiều so với ba đạo Thánh Văn đầu tiên. Mà sở dĩ nó chưa từng hiện thân, là vì Chu Nguyên còn chưa gặp phải nguy hiểm đủ cao.

Khả năng nó cảm thấy, với thân phận của nó, nếu cứ xuất hiện một cách tùy tiện, thì sẽ làm hạ thấp thân phận của nó đi?

Một đạo Thánh Văn cũng có thể có linh tính đến mức như thế?

Mỗi lần nghĩ tới điều này, Chu Nguyên vẫn luôn cảm thấy ngu ngơ.

Cũng chính bởi vì hiểu rõ cái gì là thời cơ, thế nên Chu Nguyên mới để cho chính mình sa vào trong bức Tinh Hà kia của Già Đồ…

Già Đồ quả thật rất mạnh. Trong những năm gần đây, Chu Nguyên đã gặp qua không ít cường giả ngang cấp, nhưng lại chưa từng có người nào có thể ép hắn đến mức cùng đường mạt lối như Già Đồ.

Nhưng cũng chính nhờ nguy cơ mà Già Đồ mang lại, Chu Nguyên mới có thể “lừa dối” đạo Thánh Văn thứ tư kiêu ngạo này xuất hiện.

Thế nên, khi lực lượng hủy diệt kia cuốn tới, Chu Nguyên mới không hề do dự, thiêu đốt huyết nhục, thôi động hết thảy lực lượng tràn vào đạo Thánh Văn thứ tư trong Thần Phủ kia.

- Đại lão, ở trong Thần Phủ của ta lâu như vậy, cũng đến lúc trả ít tiền thuê chứ?!

Âm thanh của Chu Nguyên vang vọng trong Thần Phủ, chỉ thấy trên quả quang cầu Thánh Văn kia, có một đạo Thánh Văn vốn đã ảm đạm rất nhiều năm, rốt cục vào chớp mắt này, bống trở nên sáng lên.

Tựa như một vầng mặt trời bắt đầu nở rộ…

Thời điểm khi Tinh Hà mang theo lực lượng hủy diệt bao phủ về phía Chu Nguyên…

Tia sáng cuối cùng trong mắt các thành viên của năm đại Thiên Vực dần tiêu tán. Không có ai quá khích lớn tiếng trách mắng, chỉ là từng bóng người vô lực ngồi bệt xuống dưới đất.

Còn người Thánh tộc ở xa xa thì lại cười to, tiếng cười chói tai mà lạnh lùng.

Già Đồ đứng giữa hư không, trên mặt xuất hiện nụ cười rất nhỏ, rất nhạt, hắn cũng đang thưởng thức kiệt tác của mình.

- Sau khi tiêu diệt kẻ này, tiếp theo nên xử lý đám người còn lại của năm Thiên Vực hạ đẳng thế nào đây?

- Có nhiều người thế này, cứ luyện hết thành Huyết Nguyên Đan đi… Ha ha, ngẫm lại đã thấy đáng tiếc cho đám năm Thiên Vực hạ đẳng vất vả bồi dưỡng nhân tài bao năm.

Già Đồ nhìn Tinh Hà đã bắt đầu bao phủ Chu Nguyên. Chỉ khoảnh khắc nữa thôi, kẻ này sẽ hóa thành hư vô. Có chút đáng tiếc, với huyết nhục mạnh mẽ của hắn, nếu có thể giữ lại, thì sẽ luyện chế ra được Huyết Nguyên Đan cực ngon.

Đang mãi nghĩ mấy chuyện này, đột nhiên, lông tơ toàn thân Già Đồ lại dựng ngược lên.

Con ngươi của hắn dần thắt lại, suýt nữa biến thành đồng tử dọc như mắt rắn.

Sắc mặt vốn rất hài lòng nay lại trở nên chấn kinh cùng âm trầm.

Bởi vì Già Đồ nhìn thấy, tại nơi Tinh Hà đang nghiền ép hủy diệt kia, lại có một bóng người đứng thẳng, mặc cho lực lượng hủy diệt va đụng, hắn lại vẫn cứ đứng sừng sững không nhúc nhích, tựa như một khối đá vạn năm không mòn.

Tâm thần của Già Đồ càng có thể cảm nhận rõ ràng hơn. Tại trong cảm nhận của hắn, lúc này lực lượng nghiền ép của Tinh Hà không hề va chạm vào thân thể của Chu Nguyên được.

Lực lượng lao tới chỉ cách thân thể của hắn khoảng chừng hơn tấc, lại hoàn toàn bốc hơi.

Cũng chính vào lúc này, trong đại trận Thánh Diễn, vô số ánh mắt cũng phát hiện tình huống này.

Trong đôi mắt vốn đã hoàn toàn u tối của các thành viên năm đại Thiên Vực nay lại dấy lên từng tia ánh sáng.

Đội ngũ Thánh tộc thì bộc phát ra tiếng kinh ngạc cùng bàn luận xôn xao, ngay cả những thiên kiêu nổi bật cũng lộ vẻ không tưởng tượng nổi, không rõ vì sao Chu Nguyên có thể đứng giữa trung tâm Tinh Hà mà không bị nghiền nát…

Đối mặt với lực lượng của Tinh Hà, đáng ra trong Thiên Dương cảnh là không người nào có thể gánh chịu được.

Vậy vì sao tên kia còn chưa chết?!

Con mắt của Già Đồ cũng nhìn chòng chọc vào thân ảnh Chu Nguyên. Lúc này toàn thân Chu Nguyên vẫn còn khô quắt lại, nhìn tựa như là xác khô. Nhưng trong cảm nhận của Già Đồ, thân thể nhìn như có vẻ khô cạn kia lại đang ẩn chứa một loại lực lượng cực kì kinh khủng.

Cảm nhận loại lực lượng này, ngay cả người như Già Đồ cũng không khỏi tim đập nhanh mấy nhịp.

- Giả thần giả quỷ!

Trong mắt Già Đồ hiện lên sát khí nồng đậm, hai tay kết ấn, chỉ thấy trong bức tinh đồ kia, lại có một dòng Tinh Hà do vô số ngôi sao tạo thành lao ra, tựa như một con Cự Long khổng lồ, đâm về phía Chu Nguyên.

Đúng lúc này, gương mặt khô quắt của Chu Nguyên chậm rãi nâng lên, con mắt nhìn chăm chú Tinh Hà đang lao tới.

Sau đó, hắn hé miệng.

Một âm thanh khô khốc vang lên, kèm theo đó là một chút sương mù nhàn nhạt phun ra.

Thế là Chu Nguyên ho khanh mấy tiếng liên tiếp.

Mà lúc này, dòng Tinh Hà đã lao tới, so sánh với quy mô khổng lồ của Tinh Hà, thân ảnh của Chu Nguyên nhỏ bé tựa như hạt bụi…

- Phù!

Đúng lúc này, Chu Nguyên ho khan vài cái, trong miệng như được khơi thông, sau đó, chỉ thấy có một sợi lửa rộng chừng đầu ngón út chui ra.

Ngọn lửa trông rất bình thường, không có gì lạ.

Thế nhưng là khi dòng Tinh Hà lao tới va vào sợi lửa thì…

Xèo!

Không hề có tiếng vang ầm ầm dữ dội, không hề có ba động nguyên khí bộc phát, nhưng vô số người lại trợn mắt há hốc mồm khi thấy, dòng Tinh Hà kia lại biến mất trong khoảnh khắc, tựa như bốc hơi, không còn để lại chút dấu vết nào.

Một làn gió nhẹ lướt qua.

Chu Nguyên gãi gãi yếu hầu, thân thể khô cạn hơi ngứa một chút.

Mà trong hư không, vẻ mặt của Già Đồ lại đọng lại, vẻ trêu chọc thong dong trước đây dần lui tán, đôi mắt trước nay vẫn như từ trên cao nhìn xuống kia nay đã dần hiện ra từng tia kinh hãi.

Đến thời khắc này, hắn đột nhiên phát hiện…

Tên Chu Nguyên trước nay vẫn bị hắn trêu đùa trong lòng bàn tay này, đã bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Sợi lửa nhìn như bình thường kia, mặc dù đúng là rất bình thường, nhưng Già Đồ lại có thể cảm nhận được một loại ba động quen thuộc toát ra từ sợi lửa đó, ba động này, chỉ xuất hiện từ trên người Thánh Giả, thế nên…

Ngọn lửa nho nhỏ kia, dù vô cùng nhỏ bé, nhưng hẳn là thứ mà trong truyền thuyết, chỉ có Thánh Giả mới có thể có…

Thánh Hỏa!

Giờ khắc này, dù là Già Đồ, cũng không nhịn được muốn mở miệng chửi ầm lên.

Một tên Thiên Dương cảnh đang dặt dẹo chờ chết đột nhiên há miệng phun ra Thánh Hỏa?!

Con mẹ nó, đây có còn là người sao?!!!

Bình Luận (0)
Comment