Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1325 - Chương 1324: Lật Bàn.

Chưa xác định
Chương 1324: Lật bàn.

Tại nơi trung tâm của đại trận Thánh Diễn.

Chu Nguyên đứng đối mặt xa xa với Già Đồ.

Lúc này, khí thế của hai bên đã xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Già Đồ đã mất đi vẻ thong dong vốn cố, sắc mặt âm tình bất định, thể hiện rõ nội tâm sợ hãi của hắn.

Cũng không có cách để không e sợ. Bởi vì đừng nhìn sợi lửa mà Chu Nguyên phóng ra kia chỉ mỏng manh như ánh nến, nhưng thân là Thiên Dương cảnh mạnh nhất của Thánh Tổ Thiên, Già Đồ không thể không nhận ra ngọn lửa kia kinh khủng cỡ nòa.

Đó chính là Thánh Hỏa, thứ mà chỉ có Thánh Giả mới có thể ngưng tụ ra được!

Trong truyền thuyết, thậm chí thứ này còn có thể thiêu đốt Pháp Vực.

Tuy rằng sợi Thánh Hỏa này của Chu Nguyên quá yếu ớt, nhưng dù có yếu ớt đến mấy thì đây cũng là Thánh Hỏa, đây không phải là thứ lực lượng mà những Thiên Dương cảnh như bọn hắn có thể tiếp xúc đến.

- Chu Nguyên, ngươi quả là kẻ ngoan tuyệt.

- Ngươi thiêu đốt cả máu thịt, thần hồn, nguyên khí,… chỉ vì tạo ra được sợi Thánh Hỏa này. Đây vốn không phải là loại lực lượng mà ngươi có thể nhúng chàm, để tạo ra được nó, chắc chắn ngươi đã phải trả một cái giá thảm trọng.- Trong âm thanh của Già Đồ tràn đầy kinh sợ.

Mặc dù không rõ Chu Nguyên làm thế nào để tạo ra sợi Thánh Hỏa này, nhưng Già Đồ lại có thể cảm nhận được, máu thịt, thần hồn, nguyên khí của Chu Nguyên đều đang ở trong trạng thái thiêu đốt. Nói cách khác, Chu Nguyên đang lấy chính mình làm nhiên liệu cho Thánh Hỏa.

Nếu cứ tiếp tục thế này… Chu Nguyên ắt sẽ bị thiêu sống!

Già Đồ hít sâu một hơi, ánh mắt biến ảo, chậm rãi nói:

- Chu Nguyên, ta không thể không thừa nhận ngươi là một kẻ địch mạnh. Hiện giờ ta nguyện ý lui một bước, cho phép ngươi mang theo đội ngũ năm đại Thiên Vực rời khởi kết giới, thậm chí cuối cùng ta còn có thể để lại ba đạo chủ mạch Tổ khí cho ngươi.

- Tương lại của ngươi vô cùng tươi sáng, không cần thiết quyết chết cùng ta ở nơi thế này.

Già Đồ đã bị bức phải nhượng bộ.

Theo Già Đồ thấy, hiện nay Chu Nguyên đang ở trong trạng thái điên cuồng, đánh cược hết thảy. Nếu cứ đối đầu với hắn, thì dù là Già Đồ, cũng khó có lòng tin có thể trốn thoát khỏi ngọn Thánh Hỏa kia.

Âm thanh của Già Đồ truyền vào trong tai mỗi người trong đại trận Thánh Diễn. Nghe được ý lui bước của hắn, dù là người Thánh tộc, cũng chỉ trầm mặc, không ai phản đối.

Bởi vì bọn hắn cũng đều hiểu được, lúc này Chu Nguyên là kinh khủng cỡ nào.

Các thành viên năm đại Thiên Vực cũng trầm mặc.

Bây giờ, đều là dựa vào Chu Nguyên mới có thể bức Già Đồ vào đường này, cũng vì thế mà Chu Nguyên phả trả giá cực lớn, như lời Già Đồ nói, là hắn đang thiêu đốt cả sinh mệnh mình.

Thế nên bọn họ cũng không có tư cách lựa chọn thay Chu Nguyên.

Thế là vô số ánh mắt đều hội tụ vào thân ảnh kia.

Trogn những cái nhìn chăm chú ấy, gương mặt khô cạn tới mức dọa người của Chu Nguyên không có chút biểu cảm nào, chỉ là sâu trong đôi mắt như vẫn có ánh lửa đang nhảy vọt. Dưới ánh lửa ấy, tưởng như cả thiên địa cũng phải run rẩy:

- Người Thánh tộc vốn ngạo mạn hung tàn, giờ lại nói ra lời này, quả là buồn cười.

Hắn khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Trong mắt của ta, chỉ có một Thánh tộc toàn xác chết, mới là một Thánh tộc tốt!

Đáp án của Chu Nguyên đã quá rõ ràng. Đúng là để duy trì trạng thái hiện nay, Chu Nguyên đã phải trả ra một cái giá cực kì thảm trọng. Thời gian của hắn là có hạn, cũng biết hẳn là Già Đồ đã đoán ra điểm này, thế nên mới cố ý tỏ vẻ mềm mỏng, ý đồ kéo dài thời gian.

Một khi để đến lúc Chu Nguyên không thể duy trì trạng thái này, chỉ sợ Già Đồ sẽ lập rức ra tay tiêu diệt hắn.

Nếu đã như vậy, không bằng liều chết một lần. Dù sao cũng đã phải trả giá thảm trọng để đạt được trạng thái này, sao lại có chuyện lùi bước lại?

Sắc mặt Già Đồ trở nên âm trầm, chậm rãi nói:

- Ngươi thật muốn quyết tử? Thánh Hỏa thiêu đốt, ngay cả thần hồn cũng không thể tồn tại, triệt để biến mất trong thiên địa này.

Chu Nguyên không để ý tới Già Đồ, trong thân thể khô cạn kia như lại sáng lên ngọn lửa.

Hắn há miệng, sương mù bốc lên, trong chớp mắt tiếp theo, phun ra mấy tia lửa.

Mấy tia lửa bắn ra, hội tụ vào một chỗ, tạo thành một ánh nến, ánh nến chập chờn, đột nhiên biến mất.

Nhưng trong khoảnh khắc khi ánh nến biến mất, lông tơ toàn thân Già Đồ lại dựng đứng lên, một cỗ khí tức tử vong không cách nào hình dung được trực tiếp bao phủ lấy hắn.

- Thánh Đồng thuật, Tinh Hà Thần Giáp!

Thân ảnh Già Đồ bắn ngược lại, đồng thời gầm lên một tiếng, chỉ thấy Thánh Đồng nơi mi tâm nứt ra từng khe hở nhỏ xíu, trong đó có máu tươi chảy ra, trông cực kì khủng bố.

Lúc này, Già Đồ đã triệt để khởi động hết thảy lực lượng.

Hắn biết, ngọn lửa nhìn như bình thường kia có được lực lượng để hủy diệt hắn.

Ầm ầm!

Hư không vỡ nát, chỉ thấy từng dòng Tinh Hà hiện ra, lộng lẫy không gì sánh được, Tinh Hà vờn quanh thân Già Đồ, bao trùm lại háo thành mọt bộ áo giáp tỏa ra điểm sáng của sao trời.

Đây là lá át chủ bài cuối cùng của Già Đồ dùng để giữ mạng!

Trong khoảng khắc khi Tinh Hà Thần Giáp xuất hiện, ở bốn phía, đột nhiên có từng viên cầu lửa âm thầm bay tới, trực tiếp rơi vào trên thần giáp kia, không gây ra một tiếng động.

Lại sau đó, vô số ánh mắt mang theo vẻ kinh hãi khi nhìn thấy, đòn phòng ngự mạnh nhất của Già Đồ kia, vừa tiếp xúc với cầu lửa, đã bắt đầu hòa tan.

Con ngươi Già Đồ co rút lại, thân thể bắt đầu run rẩy.

Khí tức tử vong do những quả cầu lửa này mang lại làm cho hắn cảm thấy ngạt thở.

Giờ khắc này, hắn hiểu, dù dùng bất kỳ thủ đoạn nào, thì khi đối mặt với những cầu lửa Thánh Hỏa này cũng sẽ chỉ yếu ớt như tờ giấy mà thôi.

Già Đồ không dám động đậy, bởi vì hắn càng giãy dụa, thế lửa sẽ càng lớn. Thế nhưng, dù bất động, thì cũng chỉ có thể làm cho tốc độ lan tràn của ngọn lửa chậm đi mà thôi.

Hắn, đã lâm vào thời khắc đếm ngược cho đến tử vong.

Già Đồ nhìn chòng chọc vào thân ảnh khô cạn của Chu Nguyên, trong mắt hiện lên nỗi hối hận nồng đậm.

Nếu biết sớm kết quả thế này, thì khi vừa vào Cổ Nguyên Thiên, hắn đã không tiếc hết thảy thủ đoạn chém giết Chu Nguyên rồi.

- Không ngờ tới, Già Đồ ta lại có thể thua dưới tay ngươi! – Già Đồ nói. Rõ ràng là hắn đã cực kỳ cẩn thận, nhưng đến cuối cùng vẫn gặp bất trắc.

- Chỉ là, ngươi cũng sẽ chết!

Vẻ mặt của Già Đồ trở nên dữ tợn.

Trong cảm nhận của Già Đồ, máu thịt, thần hồn, nguyên khí của Chu Nguyên đều đang là nhiên liệu thiêu đốt Thánh Hỏa, thế nên kẻ này cũng giống như hắn, đang lâm vào khoảnh khắc đếm ngược của tử vong.

Chu Nguyên không để ý tới Già Đồ, vung tay áo một cái, bắn ra mười mấy cây trận kỳ, trận kỳ rơi vào một số phương hướng quan trọng. Thân hình Chu Nguyên hơi động, đã xuất hiện ở nơi đỉnh núi mà trước đó Già Đồ ngồi xếp bằng.

Nơi này chính là điểm hạch tâm của đại trận Thánh Diễn.

- Chu Nguyên, nếu ngươi dám phá hỏng đại sự của Thánh tộc ta, các vị Thánh Giả của Thánh tộc chắc chắn sẽ nghiền ngươi thành tro. Tất cả những người có quan hệ với ngươi cũng sẽ phải chết! – Già Đồ thấy thế, đồng tử lập tức đỏ sậm như máu, gầm lên.

Hắn không nhịn được bước ra một bước, vẻ mặt lập tức nhăn lại vì đau đớn, bởi vì đã có một sợi lửa xuyên qua kẽ hở của Tinh Hà Chiến Giáp, thiêu đốt một cánh tay của hắn thành hư vô.

Lúc này, trong các nơi của đại trận Thánh Diễn, rốt cuộc người Thánh tộc cũng bắt đầu kinh hoảng, từng người lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Vô số tiếng gầm vang lên.

Chỉ là ở nơi trung tâm này, ngoại trừ Già Đồ, ai cũng không vào được, thế nên giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Nguyên.

Thế là từng tiếng gầm nổi giận, tuyệt vọng vang lên.

Một khi Chu Nguyên nghịch chuyển không gian, vậy người Thánh tộc sẽ phải gánh chịu kết quả hủy diệt.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ điên cuồng của người Thánh tộc, các thành viên của năm đại Thiên Vực lại chỉ nhìn cảnh này, ánh mắt phức tạp, lại nhìn thân ảnh khô cạn kia, trên mặt hiện lên vẻ tôn sùng nồng đậm.

Soạt!

Sau một khắc, vô số thân ảnh không hẹn mà cúi đầu, hướng về thân ảnh kia, bàn tay nắm lại, đặt lên trái tim, thực hiện một nghi thức lễ bái thời viễn cổ.

Hành động hôm nay của Chu Nguyên đủ để khiến cho người năm đại Thiên Vực phải truyền tụng tên của hắn.

Cũng chính trong chớp mắt này, cây trận kỳ cuối cùng trong tay Chu Nguyên, cắm vào trên đỉnh núi kia.

Chu Nguyên mở miệng, cười với Già Đồ:

- Thật ngại quá…

- Ta lại lật bàn rồi!

Bình Luận (0)
Comment