Độc chiếm hai phần Tổ khí?!!!
Khi lời nói của Chu Nguyên vừa dứt, toàn bộ không gian Hỗn Độn này, cùng trong toàn bộ Chư Thiên kia, đều ầm vang bạo động.
Vô số người không nhịn được chấn kinh ngây người.
Đây chính là hai phần Tổ khí đấy!
Phải biết trước đó, tính cả ba cấp độ Thánh Giả cảnh, Pháp Vực cảnh, Nguyên Anh cảnh, thì bên năm đại Thiên Vực mới giành được ba phần lẻ hai Tổ khí mà thôi. Mà bây giờ, mấy người Chu Nguyên, trong cấp độ Thiên Dương cảnh yếu nhất của lần Chư Thiên khí vận chi tranh này, lại đoạt được hai phần trọn vẹn?!!
Điều này khiến cho người ta cảm thấy thật khó tin.
Hư không Hỗn Độn hoàn toàn yên tĩnh.
Mất một lúc lâu, mới có một vị Thánh Giả cất tiếng nói:
- Không ngờ lại nhiều như thế…
Chu Nguyên nói:
- Cũng vì Thánh tộc sử dụng kết giới bắt lấy cả chín đạo chủ mạch Tổ khí. Về sau chúng ta đoạt được quyền khống chế kết giới, thế nên cuối cùng cả chín đạo chủ mạch Tổ khí mới thuộc về chúng ta.
- Xét vấn đề căn bản thì cũng là do lòng tham của bọn chúng quá lớn, muốn độc chiếm cả chín đạo chủ mạch, mới dẫn tới kết quả này. Bằng không, nếu bọn hắn giao chiến trực diện với chúng ta, thì sợ rằng kết quả cuối cùng sẽ khác đi rất nhiều.
Lời nói Chu Nguyên cũng rất có lý. Dù thực lực của hắn có mạnh đến mấy, nhưng cũng chỉ là sức một người, khó có thể thay đổi được chênh lệch về mặt thực lực giữa hai bên.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, vô số người không khỏi gật đầu. Hoàn toàn chính xác, cơ hội lần này đúng là Thánh tộc đưa tặng tới cửa.
Sâu trong hư không, những tồn tại vĩ ngạn kia cũng không khỏi trầm mặc một lúc, sau đó mới có một âm thanh, mang theo thái độ khen ngợi, phát ra:
- Không hổ là đệ tử của lão già Thương Uyên kia… Ngươi không chỉ có thể tìm ra sơ hở của đại trận Thánh Diễn, lại còn lãnh đạo được đội ngũ năm đại Thiên Vực xông trận, phá trận. Năng lực cùng đảm phách quả không tầm thường.
Vô số người đều không khỏi gật đầu. thậm chí bọn họ còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tuyệt vọng của đám người năm đại Thiên Vực khi nhìn thấy Thánh tộc sử dụng đại trận Thánh Diễn.
Nhưng cuối cùng, chính những người đã từng tuyệt vọng này lại đứng dậy, lao vào chỗ chết mà cầu chỗ sinh.
Mặc dù Chu Nguyên không nói chi tiết, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng ra trận chiến tranh đoạt kết giới kia là hung hiểm thảm thiết tới nhường nào.
Chu Nguyên cảm giác được những ánh mắt mang theo thiện ý bắn tới từ sâu trong hư không, xem ra biểu hiện lần này của mình rất không tệ, làm cho các vị đại lão trong Chư Thiên này có ấn tượng tốt về hắn.
Ngẫm lại cũng là bình thường. Bởi vì hai phần Tổ khí mà đám người Thiên Dương bọn hắn chiếm được này thậm chí còn hơn cả các vị Thánh Giả chiếm được, mà giờ đây phía năm đại Thiên Vực có thêm hai phần Tổ khí này, thì toàn bộ cục diện đều đã thay đổi.
Ban đầu là Thánh tộc chiếm bốn phần lẻ tám, năm đại Thiên Vực chiếm ba phần lẻ hai.
Mà bây giờ, thu hoạch cuối cùng của năm đại Thiên Vực là năm phần lẻ hai!
Còn thu hoạch của Thánh tộc vẫn giữ nguyên, tính tổng thể thì năm đại Thiên Vực chiếm lấy hơn lẻ bốn phần so với Thánh tộc!
Mặc dù không quá nhiều, nhưng lại đủ để lật ngược thế cục của năm đại Thiên Vực, từ đại bại biến thành thắng lợi nhỏ…
Có thể nói đây là lần đầu tiên trong vạn năm này, năm đại Thiên Vực giành lấy một phần chiến thắng nhỏ bé trước Thánh tộc.
Sâu trong hư không, nhiều âm thanh phiêu miểu truyền tới:
- Chu Nguyên, những cống hiến mà thế hệ Thiên Dương cảnh này của các ngươi làm ra xứng đáng được toàn bộ sinh linh của năm đại Thiên Vực cảm tạ!
Thế là trong hư không Hỗn Độn, mặc kệ là Nguyên Anh cảnh hay Pháp Vực cảnh, đều xoay người về phía nhóm người Thiên Dương cảnh Chu Nguyên, cúi đầu, nắm đấm chạm nhẹ ngực trái, thực hiện một nghi thức cỗ xưa, thể hiện niềm cảm ơn sâu sắc.
Mà trong toàn bộ Chư Thiên, vô số người cũng đồng loạt cúi đầu. Những Thiên Dương cảnh tham gia trận Chư Thiên khí vận chi tranh lần này xứng đáng với danh hiệu anh hùng. Bọn họ dùng tính mạng của mình, đoạt lại hai phần Tổ khí. Hai phần Tổ khí này, trong tương lai, sẽ hỗ trợ năm đại Thiên Vực dựng dục ra rất nhiều thiên kiêu, qua đó làm cho thực lực của năm đại Thiên Vực tăng lên.
Đây chính là công đức, tạo phúc cho toàn bộ sinh linh Chư Thiên.
Trong hư không Hỗn Độn, nhóm Thiên Dương cảnh nhìn thấy các vị đại nhân Nguyên Anh cảnh, Pháp Vực cảnh vốn xưa nay cao cao tại thượng, nay lại cúi đầu hành lễ với mình, thế là không khỏi luống cuống chân tay, sau đó một cảm giác tự hào dâng trào lên trong lòng.
Những nỗ lực mà bọn họ bỏ ra là đáng giá!
Trận chiến thắng này, thuộc về Thiên Dương cảnh!
Nếu nói quá lên một chút, thì bọn họ còn làm được điều mà ngay cả các vị Thánh Giả cũng không làm được.
Vừa nghĩ tới đây, không ít Thiên Dương cảnh không nhịn được quay đầu nhìn về phía thân ảnh tuổi trẻ ở kia. Kỳ thật thân là người tham dự, bọn họ đều hiểu rõ cống hiến của người thanh niên ấy trong trận chiến này là lớn lao tới nhường nào. Thế mà sau khi kết thúc, người thanh niên này lại không hề kể công, ngược lại chia đều công lao cho tất cả mọi người.
Sự cao cả cùng bằng phẳng này làm cho mọi người càng thêm kính nể.
“Khiêm tốn là lẽ sống, không được kiêu căng tự mãn…”
Nhưng đám người cũng không biết, lúc này trong lòng Chu Nguyên lại còn đang liên tục lẩm bẩm. Trogn Cổ Nguyên Thiên, hắn đã kiếm đủ chỗ tốt rồi, giờ cũng không cần thiết có thêm mấy cái danh tiếng hư vô này nữa. Huống chi nếu như hắn càng xuất chúng, thì đám Thánh tộc ở phía hư không bên kia lại càng nhớ kỹ hắn.
Cảm giác bị một chủng tộc khủng bố như thế ghi thù… quả là không tốt lắm.
Hiện giờ Chu Nguyên còn hận không thể đổi tên ngay, gọi mình là Triệu Mục Thần.
- Hừ!
Sợ cái gì thì gặp cái đó, lúc này đột nhiên có một tiếng hừ nhẹ, tưởng như bắt nguồn từ thời viễn cổ, vang lên.
Tiếng hừ kia như màn theo một loại lực lượng nào đó, vừa vang lên liền làm cho toàn bộ hư không sụp đổ. Dù là có màn sáng ngăn cản hư không, nhưng vẫn làm cho không ít Thiên Dương cảnh bên năm đại Thiên Vực hộc máu.
Chu Nguyên cũng cảm nhận được một luồng lực lượng kinh khủng đè ép tới, tựa như một loại chú ngữ quỷ dị nào đó, muốn xóa đi sự tồn tại của hắn trong cõi thế gian này.
Trong mắt Chu Nguyên không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ lại có Thánh Giả Thánh tộc muốn trực tiếp ra tay với mình.
Hắn cơ hồ không hề có chút năng lực chống lại được loại lực lượng này!
Nhưng may mắn là, chính lúc này, thân ảnh Chuyên Chúc lại đột nhiên hiện lên ở phía trước. Chỉ thấy ở vai trái của hắn nở rộ ra một đóa Thánh Liên. Hắn duỗi ra một ngón tay, đầu ngón tay lập tức đốt cháy lên, trực tiếp đâm vào hư không trước mặt. Thế là nửa bàn tay biến mất không thấy gì nữa.
Ầm ầm!
Ngay một khắc sau đó, hư không vỡ nát.
Tất cả mọi người biết, đây là hai vị Thánh Giả đang giao đấu.
Cuối cùng, thân thể Chuyên Chúc hơi chấn động, chậm rãi rút tay về, trên đầu ngón tay còn có chất lỏng màu đen đang nhỏ xuống. Từng giọt rơi xuống, lại làm cho hư không Hỗn Độn chấn động, gợn lên từng con sóng, tản mát ra vận vị hủy diệt. Nếu để một giọt chất lỏng này rơi vào trong thiên địa bình thường, thì chỉ sợ là trong vòng vạn dặm đều sẽ không còn sự sống.
Chuyên Chúc lạnh lùng nhìn hư không phía đối diện, chậm rãi nói:
- Đường đường là Thánh Giả, vậy mà lại muốn ra tay với một Nguyên Anh cảnh. Thánh tộc không cần mặt mũi đến mức này rồi à?
- Hừ, tên này dám đồ diệt một đời Thiên Dương cảnh của Thánh tộc ta, quả là tội ác cùng cực. Hôm nay nếu năm đại Thiên Vực các ngươi không giao kẻ này ra đây, thì bản tọa muốn xem xem, năm đại Thiên Vực các người có thể còn lại bao nhiêu người sống sót rời khỏi nơi đây.
Phía bên Thánh tộc, một âm thanh mang theo sát ý ngập trời vang lên.
Giờ khắc này, hư không biến sắc, tưởng như có núi thây biển máu hiện lên.