Chín luồng kiếm quang bảy màu tỏa ra khí thế tựa như là sắp sửa Khai Thiên Tích Địa xẹt qua hư không, trực tiếp va chạm cùng Sơn Hà Hoang Ấn đang trấn áp xuống. Ầm ầm! Ngay sau đó, lập tức có hàng tỉ tia sáng đột nhiên bộc phát ra đến.
Vào lúc này, toàn bộ không gian đều kịch liệt rung động lắc lư, dãy núi sụp đổ, mặt đất rạn nứt, từ trên cao nhìn xuống dưới, chỉ thấy được địa vực ở trong phạm vi mấy chục nghìn dặm xugn quanh đều bắt đầu phân liệt. Hết thảy vật thể đều bị sóng xung kích bằng nguyên khí khuếch tán ra kia đánh nát bấy trong giây lát. Rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào chỗ đầu nguồn của sóng xung kích. Khi luồng Trảm Thiên Kiếm Quang thứ nhất đụng vào, Sơn Hà Hoang Ấn gần kề chỉ là run lên, liền có thể đánh bật nát nó.
Nhưng tiếp theo luồng Trảm Thiên Kiếm Quang thứ hai rồi luồng Trảm Thiên Kiếm Quang thứ ba không ngừng rơi xuống, Sơn Hà Hoang Ấn kia cũng bắt đầu kịch liệt chấn động. Răng rắc! Có vết rạn rất nhỏ hiện ra. Từng luồng kiếm quang không ngừng vỡ nát. Mà đợi đến khi luồng kiếm quang thứ bảy hạ xuống thì toàn thân cái ấn tựa như là ẩn chứa núi non sông ngòi kia đã trải rộng vết rách. Luồng kiếm quang thứ tám chém xuống.
Phanh!
Vô số con ngươi đột nhiên co lại, bởi vì bọn họ nhìn thấy ở thời khắc này, Sơn Hà Hoang Ấn nổ tung, chỉ có điều những mảnh vỡ của cái ấn kia lại biến thành từng con sông hoặc ngọn núi cực lớn, giống như là mưa sao chổi rơi đập xuống tiếp. Hưu! Luồng kiếm quang bảy màu thứ chín gào thét lao qua, hết thảy sông núi lập tức biến mất.
Động tĩnh vốn cực lớn vào lúc này im bặt mà dừng lại, theo sóng xung kích khủng bố bằng nguyên khí tiêu tán, bên trên hư không cũng trở nên vắng vẻ. Chín luồng kiếm quang bảy màu cùng Sơn Hà Hoang Ấn kia tựa hồ là đồng thời tiêu tán đi. Trong thiên địa có chút yên tĩnh. Từng ánh mắt nhìn qua hai bóng người một đứng ở trên đỉnh núi, một đứng ở bên trên hư không kia. Chu Nguyên mặt không biểu tình, ánh mắt vẫn sắc bén như trước, chỉ là nguyên khí chấn động quanh người hắn vào lúc này trở nên có chút yếu ớt.
Chín luồng Trảm Thiên Kiếm Quang kia quá mạnh mẽ, mặc dù là lúc này số lượng tinh thể nguyên khí của hắn đã là 90 tỷ viên thì thi triển ra cũng tiêu hao cực lớn.
Chỉ có điều cũng may Nguyên Anh trong Thần Phủ đang phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí, tốc độ khôi phục này vượt xa khi còn ở Thiên Dương Cảnh, hai bên hoàn toàn không thể so sánh. Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng người đang đứng lơ lửng bên trên hư không kia. Chỉ thấy được thân hình của Lữ Thái kia ngưng trệ, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, sau đó bàn tay che miệng, có một búng máu tươi bị phun ra, sắc mặt của hắn cũng lập tức trở nên trắng bệch xuống, nguyên khí trong cơ thể nhanh chóng tiêu tán. Đó là dấu hiệu bị thương. Lúc trước, luồng kiếm quang thứ chín nhìn như tiêu tán, kì thực uy thế đã xuyên thủng hư không, đánh cho hắn một đòn nặng.
- Tốt! Kiếm quang thật là sắc bén!
Lữ Thái khàn giọng nói. Hắn có chút không cam lòng, nếu không phải lúc trước vì phong ấn trấn áp ba người Triệu Nhạc Phủ, trạng thái của hắn tất nhiên là sẽ viên mãn, có được hai phần mười sức mạnh dư thừa kia đủ để triệt để đánh bại người lúc này đồng dạng dầu hết đèn tắt là Chu Nguyên. Chỉ có điều, thua chung quy là thua rồi, nói nhảm nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì. Thân hình của Lữ Thái chậm rãi bay lên, sức mạnh đến từ kết giới bên ngoài không gian kia ý đồ đưa hắn đi ra.
Nếu như là trước đây, lúc nguyên khí của bản thân hắn cường hoành thì tự nhiên có thể chống cự, nhưng lúc này bởi vì suy yếu cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị ném ra. Sau khi thân hình của Lữ Thái tan biến ở trong kết giới bên ngoài không gian, trên mặt của những người đang quan sát đều hiện lên thần sắc chấn động. - Lữ Thái lại bị đuổi đi ra rồi. . .
Loại kết quả này làm cho người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, dù sao bất kể như thế nào, Lữ Thái cũng là nhân vật thành danh nhiều năm, là tồn tại xếp thứ 3 bên trên Nguyên Anh Bảng. Lúc hắn quát tháo phong vân tại Hỗn Nguyên Thiên thì Chu Nguyên này thật sự không biết còn đang đùa chơi ở nơi hẻo lánh nào. Nhưng hôm nay, ngược lại là Lữ Thái rơi vào thế hạ phong và phải bị khu trục. Tuy rằng chuyện này có một phần nguyên nhân là do trạng thái của bản thân hắn không viên mãn, nhưng Chu Nguyên cũng chỉ là một người mới tấn cấp Nguyên Anh Cảnh! Mà nhìn qua cảnh tượng này, ba người Triệu Nhạc Phủ, Tiết Thanh Lũng, Y Diêm đang bị trấn áp kia cũng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, đặc biệt là Tiết Thanh Lũng, nàng nhìn qua thân hình của Chu Nguyên, sắc mặt có chút nóng lên, lúc này nàng mới hiểu được những lời nói trước đây của mình đến tột cùng là buồn cười như thế nào. Nàng là người cực kỳ tự ngạo, cảm thấy thực lực của Chu Nguyên còn thấp, không đủ để tham dự vào trận tranh đấu giữa những Nguyên Anh Cảnh viên mãn như mình.
Mặc dù Chu Nguyên chưa từng tranh luận với nàng, nhưng cuối cùng lại dùng sự thực nói cho nàng, tầm mắt của nàng quả thực là vẫn hơi nông cạn. Sau khi nhìn thấy Lữ Thái đã hoàn toàn rời đi, thân thể vốn đang căng cứng của Chu Nguyên vào lúc này cũng được thả lỏng, lần này có lẽ chính là một lần nguy cơ cuối cùng đi à nha? Hắn kéo lấy thân hình có chút trầm trọng, đi vào trong biển hoa, đến chỗ quan tài thủy tinh. Thân hình đứng thẳng tắp tựa như một bức tường, ngăn cản mưa to gió lớn đến từ bốn phương tám hướng cho chiếc quan tài bằng thủy tinh ở đằng sau kia. Bên ngoài không gian, trong Hỗn Độn loạn lưu. Đối với kết quả của trận chiến kia, thần sắc trên mặt của bốn vị Thánh Giả cũng không có giống nhau. Thương Uyên cùng Chuyên Chúc tự nhiên là hơi thở dài một hơi, Chu Nguyên quả nhiên là đã không làm cho bọn họ phải thất vọng. Mà trái lại Vạn Tổ Đại Tôn kia cùng Yêu Khôi Đại Tôn thì là trầm mặc. Chắc hẳn lúc này trong lòng của bọn hắn cũng có chút căm tức, rất nhiều mưu đồ lại bị Chu Nguyên này phá hủy, rõ ràng thực lực của người sau ở trong mắt bọn họ cơ hồ không khác gì con sâu cái kiến cả. Trên khuôn mặt của Vạn Tổ Đại Tôn không lộ ra buồn vui, trong mắt chợt có tia sáng lóe lên. . . . Uỳnh! Hai Pháp Vực chạm vào nhau, ở trong chiến trường của Pháp Vực Cảnh, những đòn tấn công bằng nguyên khí khủng bố đến mức không có cách nào để hình dung hội tụ thành một luồng sóng đủ để hủy thiên diệt địa, không ngừng chạm vào nhau. Chỉ thấy được một con chim cắt cất tiếng rít lên, con chim cắt kia sải rộng đôi cánh, toàn thân tản ra khí tức Mãng Hoang cổ xưa, giống như là dị thú sinh ra trong hồng hoang. Ở trên đỉnh đầu con chim cắt này, Triệu Tiên Chuẩn mặt không biểu tình.
Vào lúc này, ở phía trước mặt hắn, bên trong Phong Thần Pháp Vực kia có nghìn vạn thanh đao gió gào thét lao đến, sức mạnh ẩn chứa trong mỗi một thanh đao gió kia đều không hề kém cỏi hơn một đòn toàn lực của Nguyên Anh Cảnh đại viên mãn đỉnh phong như Chu Nguyên Lữ Thái. Chim cắt giương cánh, chống cự những thanh đao gió kia chém vào. Nhưng trong khi cả hai còn đang giằng co, lông mày của Triệu Tiên Chuẩn đột nhiên hơi hơi nhíu lại một cái. Hắn nhìn thoáng qua chỗ Chu Nguyên đang đứng.
Hiện tại, bên phía Vạn Tổ Vực bọn họ đang gặp bất lợi, bởi vì những cường giả Pháp Vực như bọn họ thì bị đối phương kéo chân, còn những Nguyên Anh Cảnh tiến vào đều đã bị đánh bại lui. Hiện tại ngược lại là không còn người nào có thể đi ngăn cản Tổ Long Đăng kia thiêu đốt.
- Tiểu tử này.
Trong mắt Triệu Tiên Chuẩn có hàn mang hiện lên. Nguyên bản, hắn đãnhìn Chu Nguyên không vừa mắt, chuyện này không chỉ có là bởi vì thân phận của người sau, cũng bởi vì người này nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của Vạn Tổ Vực bọn họ.