Tuy rằng Chu Nguyên chỉ có tu vi là Nguyên Anh Cảnh, nhưng hắn chung quy còn có thân phận Nguyên lão của Thiên Uyên Vực Hỗn Nguyên Thiên, cho nên vị lão giả ngồi ở vị trí cao ở trong Kim Nghê tộc này cũng lấy tư thái ngang hàng tới đón tiếp.
- Vị này là Nhị trưởng lão, Kim Tẫn.
Kim Linh Nhi thấp giọng nói.
- Người chưa từng động ở bên kia chính là Đại trưởng lão, Kim Yết.
Ánh mắt của Chu Nguyên liếc qua lão giả có thân thể cao tráng ở phía sau kia. Người sau chỉ lạnh lùng nhìn vị Nhị trưởng lão này lên tiếng, hơn nữa trong ánh mắt của ông ta cũng có một tia chất vấn cùng khinh thường. Xem ra vị Đại trưởng lão này có chút ngạo mạn, cũng không có coi Chu Nguyên là bình đẳng như vị Nhị trưởng lão này. Chu Nguyên cũng không hề cảm thấy tức giận, chỉ là ôm quyền cười một tiếng với Nhị trưởng lão tên là Kim Tẫn kia:
- Chu Nguyên tới quấy rầy, mong rằng Kim Tẫn trưởng lão thông cảm nhiều hơn.
Kim Tẫn trưởng lão khoát tay áo, tiếng như chuông đồng ngân vang:
- Chu Nguyên Nguyên lão là khách nhân do Tổ Thao đại nhân tự mình mời đến, vậy chính là khách quý của Kim Nghê tộc ta. Chuyện có người chặn đường Chu Nguyên Nguyên lão lúc trước hoàn toàn là do Kim Nghê tộc ta đãi khách không chu toàn, , lão phu cũng đã biết, chắc chắn cho Chu Nguyên Nguyên lão một cái công đạo.
Ở phía sau, nghe Kim Tẫn trưởng lão kia nói thế, sắc mặt của nữ tử tên là Kim Nhã lập tức có chút khó coi. Mà vào lúc này, vị Đại trưởng lão kia rốt cục lạnh nhạt lên tiếng:
- Nhị trưởng lão, chỉ là đám tiểu bối lỗ mãng mà thôi, cần gì mà phải làm căng mọi chuyện lên như thế, vị Chu Nguyên Nguyên lão này chắc hẳn cũng sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt này.
Nói xong, ông ta nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Nghe nói cậu là đệ tử thân truyền của Thương Uyên Đại Tôn, ta cũng có thể nói là bạn cũ với mấy người Huyền Côn tông chủ của Thiên Uyên Vực, việc này là Kim Nhã lỗ mãng, cậu cũng chớ có để vào trong lòng.
Mặc dù vị Đại trưởng lão này nói bình thường, nhưng ngữ khí lại giống như là đang trấn an tiểu bối vậy. Nghe vậy, Chu Nguyên chỉ là cười nhạt. Nhưng khi hắn vừa muốn nói cái gì, thần sắc bỗng nhiên khẽ động, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về nơi xa. Mà lúc này, hai vị trưởng lão Kim Yết cùng Kim Tẫn kia cũng đưa mắt nhìn về hướng đó. Rống! Chỉ thấy nơi đó trên chân trời, có một luồng nguyên khí hùng mạnh bốc lên, một vệt sáng phá không lướt qua, tốc độ nhanh như sấm sét, đồng thời có một tiếng rống thần bí tràn ngập uy nghiêm vang vọng ở giữa trời đất. Vệt sáng xuyên qua chân trời, chỉ mười mấy hơi thở sau là đã xuất hiện ở bầu trời phía trên quảng trường.
Ánh sáng bên ngoài tán đi, chỉ thấy một con cự thú màu vàng đứng sừng sững, dưới bốn vó sinh mây, thân khoác kim lân, trên đó còn có ánh sáng màu tím thoáng hiện, lộ ra vẻ thần bí mà tôn quý. Trong cái miệng rộng kia của nó lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, sâu trong hơn nữa có ánh sáng màu đen xoay tròn tựa như là có lỗ đen ẩn chứa trong đó. Trên đầu có lông bờm màu vàng óng tung bay, uy phong lẫm liệt. Nó chỉ đứng ở phía trên hư không nhưng đã tự có một cảm giác uy nghiêm không có cách nào để hình dung tràn ngập ra.
Đối mặt với cự thú, rất nhiều cường giả Kim Nghê tộc ở phía dưới đều là cảm thấy áp lực. Đó là một loại áp chế có nguồn gốc từ huyết mạch. Tuy rằng cũng không có quan hệ máu mủ gì với Kim Nghê tộc, nhưng Tiên Thiên Thánh Thú vốn là tồn tại cấp độ cao nhất trong Nguyên thú, cho nên khi nhìn thấy nó, tộc nhân Kim Nghê tộc đều sẽ có một chút cảm giác kính sợ. Vào lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên cũng dừng lại ở trên người cự thú thần bí uy nghiêm này.
Cự thú trước mắt lờ mờ còn có bóng dáng năm đó, nhưng bất luận là từ trên hình thể hay là trên khí thế thì đều đã biến đổi rất nhiều. Hiện tại, nó đã chân chính có uy thế của Thánh Thú.
- Gia hỏa này...
- Đều đã biến thành dạng này rồi.
Cự thú ở trước mắt đương nhiên chính là Thôn Thôn đã lâu chưa gặp lại kia!
- Cung nghênh tiểu tổ.
Khi cự thú thần bí kia lúc xuất hiện, rất nhiều tộc nhân của Kim Nghê tộc ở đây đều khom người hành lễ, mặt lộ vẻ cung kính. Ngay cả hai vị trưởng lão Kim Tẫn, Kim Yết cũng khẽ gật đầu với Thôn Thôn, biểu lộ ý tôn kính. Chỉ có cùng là những chủng tộc Nguyên thú như bọn họ mới có thể cảm giác được loại áp bách Tiên Thiên Thánh Thú Thôn Thôn phát tán đi ra kia càng thêm rõ ràng, cho nên bọn họ cũng có chút kính sợ đối với người sau.
Đừng nhìn lúc này Thôn Thôn mới chỉ có tu vi là thất phẩm nhưng mà không ai dám coi thường, bởi vì Tiên Thiên Thánh Thú không có khả năng tính toán theo lẽ thường, đặc biệt tiềm lực của nó là vô tận, đợi đến khi trưởng thành, tất nhiên có thể so sánh với Thánh Giả. Rống! Giữa không trung, Thôn Thôn phát ra tiếng gầm trầm muộn, tiếng rống như sấm, chấn động mây xanh. Đôi mắt thú của nó kia trước tiên chính là khóa chặt bóng người của Chu Nguyên, lại sau đó trong đôi mắt thú kia của nó có hào quang bắn ra, một loại biểu cảm vui thích hiện ra. Thế là sau một khắc, thân hình của nó bay thẳng xuống, hơn nữa thân thể cao lớn cũng nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng khi xuất hiện ở phía trước Chu Nguyên thì đã biến thành chỉ còn có hơn một trượng. Thôn Thôn duỗi móng vuốt ra, trên mặt thú kia tựa như là có dáng tươi cười nhân tính hóa vậy, lấy một loại dáng vẻ rất hài lòng vỗ vỗ bả vai của Chu Nguyên.
Rõ ràng Thôn Thôn không nói lời nào, nhưng ở giờ khắc này, ở trong đầu của Chu Nguyên tựa như là có một ý niệm thần kỳ truyền đến, ý tứ ẩn chứa trong đó kia cũng bị Chu Nguyên biết được.
Đó là... Tiểu đệ, ngươi rốt cục tới rồi sao? Khuôn mặt của Chu Nguyên nhất thời tối sầm lại, hắn lập tức phất tay gạt móng vuốt của gia hỏa này ra, tức giận:
- Gọi đại gia.
Thôn Thôn chậm rãi thu hồi móng vuốt, biểu cảm trên mặt giống như là đang bĩu môi khinh thường, một bộ lười nhác nói chuyện cùng ngươi. Một người một thú ở chỗ này giao lưu, mà ở trong quảng trường nhìn qua hình thể như một con chó nhỏ kia của Thôn Thôn cùng thái độ khi đối mặt với Chu Nguyên đó, đôi mắt của đám người cuả Kim Nghê tộc kia đều trợn tròn. Trong những năm này, ở Kim Nghê tộc, Thôn Thôn luôn luôn thể hiện ra sự ngạo nghễ của Tiên Thiên Thánh Thú, không có bất kỳ người nào có thể quá thân cận với nó, chớ nói chi là muốn để nó thu hình thể như trước mắt vậy. Bởi vì nói theo một ý nghĩa nào đó, tồn tại cùng loại như Tiên Thiên Thánh Thú vậy có tôn nghiêm cực mạnh, ngươi muốn để nó biến thành bộ dáng giống như là cún con, thân mật cùng ngươi, ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại?
Cũng không sợ nó nuốt chửng ngươi hay sao? Trước kia tộc nhân trong Kim Nghê tộc đều nghĩ như vậy, cho tới hiện tại, khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này. Ngay cả hai vị trưởng lão Kim Tẫn, Kim Yết kia đều có chút giật mình, bọn họ đồng dạng là không nghĩ tới Thôn Thôn sẽ thân cận đối với Chu Nguyên như thế, quan hệ này hiển nhiên là thật không phải bình thường. Chỉ có điều những chuyện khiến cho bọn họ cảm thấy kinh hãi hiển nhiên còn chưa xong, bởi vì lúc này Chu Nguyên cười híp mắt nói với Thôn Thôn:
- Tiểu hỗn đản, ngươi xem một chút còn có ai tới nữa này?