Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1405 - Chương 1404: Đánh Nát.

Chưa xác định
Chương 1404: Đánh nát.

Rống!

Quang ảnh màu đên lôi cuốn theo nguyên khí cuồng bạo, lướt không mà qua, tựa như một viên thiên thạch màu đen lao thẳng tới tòa thương binh doanh ở hậu phương kia.

Đuổi ở đằng sau quang ảnh màu đen thì là mười mấy tên cường giả thất phẩm của Vạn Thú Thiên đang điên cuồng truy kích.

Nhưng hiển nhiên tốc độ của bọn hắn không sánh được với tên cường giả Nghiệt thú kia, mà tên cường giả Nghiệt thú thì cất tiếng cười cuồng vọng, kích thích đến các cường giả các tộc Vạn Thú Thiên đang chiến đấu trong khu vực này.

Khi các cường giả Vạn Thú Thiên nghe thấy tiếng cười, cũng nhìn thấy tên cường giả Nghiệt thú đang tránh quá kết giới trùng điệp, lẻn vào hậu phương, thì sắc mắt ai nấy đều biến đổi, thất thần trong chốc lát, làm cho đối thủ thừa cơ chiếm lấy thượng phong.

Dù sao ở nơi thương binh doanh kia có đồng bạn của bọn hắn.

- Hèn hạ! Khốn nạn!

- Nhanh ngăn hắn lại!

- Vị đại nhân của Linh Phượng tộc đâu? Vì sao đến giờ còn chưa ra tay?

- …

Từng tiếm gầm vang lên, vô số ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi nơi Ngải Đoàn Tử đang đứng. Trước đó mọi người đều biết Ngải Đoàn Tử đang tọa trấn ở khu vực này.

Thế nên nhiều người đều không hiểu, vì sao nàng lại đứng ở đỉnh núi không động đậy, rõ ràng nàng cũng đã nhận ra tình hình nguy cấp mới đúng.

Nhưng cuối cùng cũng có người tinh tế, phát hiện môt luồng ba động nguyên khí cường đại mà cuồng bạo ở xa xa đang khóa chặt Ngải Đoàn Tử. Một khi Ngải Đoàn Tử ra tya, vậy đoàn khí thế này cũng sẽ bộc phát, cường giả đỉnh cao của bộ tộc Nghiệt thú sẽ dùng thế công lôi đình tấn công Ngải Đoàn Tử, đến lúc đó dù không thể sát hại nàng, nhưng ắt có thể khiến nàng chịu trọng thương.

Bây giờ Tổ Hồn sơn sắp sửa xuất hiện, nếu Ngải Đoàn Tử bị thương, vậy tranh đoạt ắt bị ảnh hưởng.

Hiển nhiên, đây đều là mưu đồ của bộ tộc Nghiệt thú.

Từng tín hiệu bay lên không trung, đây là để thông báo cho các cường giả Ngụy Pháp Vực ở các nơi. Nhưng hiển nhiên trong chớp mắt này, các cường giả Ngụy Pháp Vực là không thể về kịp được.

Vút!

Ngay trong nháy mắt này, tên cường giả Nghiệt thú kia đã xuất hiện ở trên không thương doanh.

Nhưng ngay khi hắn vừa định hủy diệt thương doanh, thì đột nhiên có một đạo lưu quang phóng lên tận trời, một dòng lũ nguyên khí bộc phát ra, trong dòng lũ có vô số cây linh vũ, mỗi linh vũ đều vô cùng sắc bén, ngay cả không gian cũng bị linh vũ cắt chém ra từng vết mờ.

Cường giả Nghiệt thú kia khinh thường nhìn dòng linh vũ, ba động nguyên khí của đòn tấn công này khá mỏng manh, hiển nhiên là vì người ra tay chỉ là thất phẩm sơ kì mà thôi.

- Phù!

Chỉ thấy hắn há miệng phun một cái, một ngụm khói đen bốc cháy lao ra, tựa như long tức, quét sạch bốn xung quanh, đồng thời đốt cháy vô số kinh vũ đang lao tới kia.

Linh vũ bị đốt, dòng lũ nguyên khí dần bốc hơi, để lộ ra một bóng hình xinh đẹp.

Thân ảnh ấy chính là Ngải Thanh!

Lúc này, Ngải Đoàn Tử đang đứng trên đỉnh núi cũng thấy cảnh này, gương mặt xinh đẹp lập tức biến đổi, nàng không ngờ Ngải Thanh lại đang ở ngay trong thương binh doanh!

Với thực lực thất phẩm sơ kỳ như bây giờ của nàng mà muốn đối đầu với một tên cường giả thất phẩm hậu kì thì khó khăn tựa như châu chấu đá xe.

- Ngải Thanh, mau lui lại! – Ngải Đoàn Tử bọc âm thanh vào nguyên khí, truyền vào trong tai Ngải Thanh.

Ngải Thanh nghe vậy lại không rút đi, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo cùng quả quyết. nàng chìn chòng chọc vào tên cường giả Nghiệt thú kia, nếu lúc này nàng rút đi, vậy thương binh doanh nơi đây ắt bị hủy, đây sẽ là một đả kích thật lớn với các tộc Vạn Thú Thiên.

Nàng biết bản thân không phải là đối thủ của tên cường giả Nghiệt thú này, thế nhưng chỉ cần có thể ngăn cản đối phương một chút thôi, cũng có thể tạo thành chuyển cơ cho tình thế nguy hiểm này.

Ngải Thanh vội kết ấn, trong chớp mắt tiếp theo, một đôi cánh phượng đột nhiên duỗi dài ra từ sau lưng nàng, nguyên khí nóng bỏng hùng hồn đột nhiên bộc phát.

Ầm!

Thân ảnh của nàng xông ra, hai cánh phượng ôm lấy thân mình, tựa như một mũi thương đang thiêu đốt lên ngọn lửa màu vàng, xuyên thủng qua hư không, trực chỉ tên cường giả Nghiệt thú kia.

- Con quỷ chỏ muốn chết đây!

Tên cường giả Nghiệt thú cười lạnh, hắn bước ra một bước, năn ngón tay nắm chặt, đánh xuống một quyền.

Một quyền kia mang theo hắc quang cuồn cuộn, tựa như một vòng mặt trời màu đen, tỏa ra khí thé hủy diệt.

- Cút!

Một quyền đánh xuống, va chạm cùng với mũi thương màu vang kia, một âm thanh lớn ầm vang nổ lên, nguyên khí tàn phá bừa bãi, mà mũi thương màu vàng thì sụp đổ trong khoảnh khắc, thân ảnh Ngải Thanh cũng bay ngược lại đằng sau, miệng phun máu tươi, thân thể mềm mại rơi xuống từ trên trời.

Cường giả Nghiệt thú thấy thế, khóe miệng nở ra nụ cười dữ tợn, hắn lập tức đuổi sát theo sau, bàn tay mọc lên một cây xương trắng hếu, tỏa ra hàn quang um tùm, trực tiếp đâm về phía Ngải Thanh.

- Chết đi!

Giữa thiên địa, các cường giả Vạn Thú Thiên thấy cảnh này không khỏi biến sắc.

Mà trên đỉnh núi, Ngải Đoàn Tử thấy vậy cũng trầm mặc lại, trong mắt tuôn trào sát ý vô tận, nàng gần như đã động thân hình, liền muốn ra tay.

Nàng không thể nhìn người thân của mình chết ngay trước mắt được!

Dù cho có bị tên cường giả đỉnh cao kia đánh lén, nàng cũng phải bước ra!

Chỗ xa xa, nơi đôi đồng tử đỏ rực kia, cũng đã nhận ra thía độ của Ngải Đoàn Tử, thế là trong ánh mắt kia lập tức hiện lên vẻ tàn nhẫn cũng mỉa mai.

Thân thể mềm mại của Ngải Thanh rơi xuống từ không trung, sắc mặt nàng có chút tái nhượt, đối mắt phượng nhìn cây xương sắc bén đang loa tới, trong lòng thở dài một tiếng, lẳng lặng chờ đợi tử vong giáng lâm.

Giữa thiên địa lập tức vang lên từng tiếp thét phẫn nộ…

Ngải Đoàn Tử đã bộc phát nguyên khí…

Nhưng trong khoảnh khắc khi Ngải Đoàn Tử đã sắp sửa lao ra, thì hư không trước mặt Ngải Thanh lại đột nhiên dao động một chút, trong chớp mắt tiếp theo, vô số lông tơ màu trắng đã lao ra, quấn lên cây gai xương màu đen kia.

Lông tơ màu trắng mềm dẻo không gì sánh được, quấn chắc lấy gai xương màu đen, làm cho tốc độ của nó dần chậm lại.

Cuối cùng, khi mũi gai xương còn cách mi tâm Ngải Thanh chừng nửa tấc thì triệt để dừng lại, khó có thể tiến thêm mảy may.

Biến cố xuất hiện đột nhiên khiến cho vùng chiến trường này lập tức lâm vào yên lặng.

Ngải Thanh cũng khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, thấy những lông tơ màu trắng kia, không hiểu sao nàng lại cảm thấy có chút quen thuộc.

Ầm!

Nhưng không đợi nàng suy nghĩ kĩ, thì những lông tơ mày trắng kia đã có rút lại, xoắn nát gai xương màu đen thành bột phấn.

Lại sau đó, thân thể mềm mại đang rơi tự do của Ngải Thanh được một cánh tay vững chắc đỡ lấy, nàng vội ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang mỉm cười.

- Ngươi… - Đôi mắt phượng của Ngải Thanh hơi trợn tròn, bởi vì nàng nhận ra người trước mắt chính là Chu Nguyên!

- Đội trưởng Ngải Thanh, lâu không gặp rồi! – Chu Nguyên cười cười, nói.

- Chỉ là Đại Nguyên Anh? Thứ chó chết không biết điều!

Nhưng âm thanh Chu Nguyên vừa dứt, đã có một âm thanh lạnh lùng truyền tới từ đằng sau, chỉ thấy tên cường giả Nghiệt thú kia hung tàn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, sự xuất hiện đột nhiên của kẻ này làm cho ý đồ diệt sát Ngải Thanh của hắn thất bại.

- Nếu đã ân ái như vậy, vậy cứ chết chung đi!

Tên cường giả Nghiệt thú sôi trào sát khí, nguyên khí màu đen bốc lên cuồn cuộn, tạo thành một mảnh hải dương màu đen. Sau một khắc, hải dương màu đen co lại, hóa thành từng đạo thú văn mầu đen trong lòng bàn tay, cuối cùng, cường giả Nghiệt thú tung ra một quyền đánh về phía Chu Nguyên.

Một quyền kia mang theo khí thế kinh thiên động địa, sát khí kinh người.

Đối mặt với một quyền này, dù là người có thực lực Nguyên Anh cảnh viên mãn, cũng không dám đón đỡ trực diện,

- Cẩn thận! – Ngải Thanh cắn chặt răng, gấp giọng nói.

Chu Nguyên lại khá bình tĩnh, một tay hắn còn đỡ eo Ngải Thanh, bàn chân giẫm mạnh một cái, hư không đã sụp độ, mà thân ảnh của hắn lại trực tiếp bay lên không, trong vô số ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bay thẳng về phía tên cường giả Nghiệt thú kia.

Một bàn tay khác của Chu Nguyên cũng nắm thành quyền, lông tơ màu trắng vọt tới, hóa thành găng tay bao trùm nắm đấm, thân thể Chu Nguyên cũng nở rộ ra ánh sáng Lưu Ly, ánh sáng này càng thêm tinh khiết, hơn nữa nếu quan sát cẩn thận, thì có thể thấy ánh sáng Lưu Ly này không chỉ bắt nguồn từ làn da, mà còn bắt nguồn từ cả xương cốt cùng máu thịt nữa,

Oanh!

Trong Thần Phủ, Nguyên Anh phun ra nguyên khí mênh mông, chảy xuôi quanh thân.

Giữa mi tâm, thần hồn ngồi xếp bằng, một vòng vầng sáng hiện lên sau đầu, có lực lượng thần hồn bàng bạc tràn ra.

Một quyền của Chu Nguyên, so với hắc sát cự quyền đang đập xuống kia thì thật là nhỏ bé, nhưng trong nháy mắt đó, trên nắm đấm của Chu Nguyên lại cho có một tầng tinh quang nhàn nhạt lưu chuyển.

Oanh!

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, mọt tiếng nổ lớn vang lên.

Hư không tưởng như sụp đổ.

Cuối cùng, trong vô số ánh mắt kinh hãi của người xung quanh, quyền mang của Chu Nguyên lướt qua hắc sát cự quyền, trong nháy mắt đánh nát nó, sau đó trực tiếp đánh vào thân thể tên cường giả Nghiệt thú kia…

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi…

Toàn bộ thân thể của tên cường giả Nghiệt thú thất phẩm hậu kỳ kia ầm vang sụp đổ!

Máu tươi vẩy ra, biến thành một trận mưa máu.

Tất cả mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Mà Ngải Thanh, vẫn đang nằm trong vòng tay Chu Nguyên, cũng há cái miệng nhỏ, có máu tươi bay xuống gương mặt trắng nõn nhưng cũng chưa từng phát hiện, chỉ sững sờ nhìn gương mặt trẻ tuổi gần ngay trước mắt.

Chu Nguyên, lại dùng một quyền, liền đánh nổ một tên cường giả Nghiệt thú thất phẩm hậu kỳ thành bọt máu…

Từ lúc nào mà cái tên này lại khủng bố như vậy rồi?!!!

Bình Luận (0)
Comment