Máu tươi bay đầy trời, tạo thành cơn mưa máu, ánh vào trong đôi mắt tràn đầy kinh sợ của từng người đang quan sát nơi đây,
Cảnh tượng này khiến họ vô cùng chấn kinh.
Nào ai ngờ tới, tên cường giả với thực lực có thể sánh ngang với cường giả thất phẩm đỉnh tiêm kia, lại có thể bị một người thanh niên vừa mới xuất hiện dùng một quyền đánh nổ thành mảnh nhỏ…
Đây là sức mạnh gì?
Người này là cường giả Ngụy Pháp Vực ư?
Nhưng nếu cảm giác mọi người không sai, thì người này mới chỉ là Đại Nguyên Anh mới đúng. Hơn nữa người này lại là Nhân tộc, vậy chắc hẳn chính là kẻ đã mượn nhờ một suất của tộc Kim Nghê để tiến vào Long Linh Động Thiên, Chu Nguyên?
Không phải nói hắn mới chỉ bước vào Nguyên Anh cảnh cách đây nửa năm thôi sao?
Vậy làm sao giờ lại khủng bố như vậy?
Trong lòng các cường giả các tộc Vạn Thú Thiên không khỏi tràn đầy kinh nghi.
Chu Nguyên không để ý tới vô số ánh mắt kinh sợ bắn về phía mình, hắn nhìn cơn mưa máu bay đầy trời, sâu trong đồng tử hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì chính hắn cũng không ngờ tới chỉ một quyền của bản thân lại có thể đánh nổ đối thủ thế này…
Có thể khẳng định tên cường giả Nghiệt thú này không hề yếu, bằng không thì cũng không được phái tới đây để đánh lén, nhưng chính là một nhân vật như vậy, lại có thể bị một quyền của hắn diệt sát.
- Không ngờ lần này thực lực lại có thể tăng mạnh tới mức độ này.
Chu Nguyên âm thầm chậc lưỡi, tẩy lễ kéo dài một tháng trong Tổ Hồn Linh Trì làm cho Chu Nguyên tiến bộ ngoài dự đoán.
Đến hiện tại, thần hồn Chu Nguyên đã bước vào Hóa cảnh hậu kỳ, đủ để sánh ngang với Nguyên Anh cảnh viên mãn. Mà Nguyên Anh trong Thần Phủ cũng đã tăng ca, từ bảy tấc cao lên thành bảy tấc sáu.
Về phần thân thể, Thánh Lưu Ly Chi Khu càng thêm mạnh mẽ, nếu như nói trước đây chỉ coi là nhập môn, vậy giờ đã có thể coi là đăng đường nhập thất.
*nhập môn: ví như mới bước vào cánh cửa tu luyện.
**đăng đường nhập thất: đã bước qua cửa, đến gian nhà chính.
Trước đây nếu chỉ so sức mạnh thân thể thì hắn còn kém hơn Khương Hồng Anh một chút, nhưng bây giờ nếu so lại, thì Chu Nguyên có lòng tin bản thân có thể áp chế triệt để cô ta.
Cả ba phương diện đều tiến bộ, làm cho sức chiến đấu của Chu Nguyên tăng mạnh.
Trong lòng Chu Nguyên không khỏi vui mừng, lại đột nhiên cảm giác có ánh mắt kinh ngạc vẫn dừng trên mặt mình, mới nhớ tới một cánh tay còn đang nắm eo người ta đây, thế là vờ như không có việc gì buông lòng tay ra, cười nói với Ngải Thanh:
- Cô không sao chứ?
Đôi mắt phượng của Ngải Thanh hơi khép lại, gương mặt thanh lệ nâng lên, cười nói:
- Cảm ơn huynh, nếu không có huynh sợ rằng lần này chúng ta đã nguy rồi.
Chu Nguyên đuổi kịp tới, không chỉ cứu được nàng, mà quan trọng nhất còn cứu được cả thương binh doanh.
Chỉ xét riêng điểm này, đã đủ đế các tộc phải cảm ơn một tiếng với Chu Nguyên.
Chu Nguyên khoát tay áo, vừa định nói chuyện, đã thấy có một đạo lưu quang giánh xuống, rơi vào trên đầu hắn, chính là Thôn Thôn.
Nó nhìn quan Ngải Thanh một chút, sau đó tức giận vỗ đầu Chu Nguyên, một ý niệm tràn vào đầubuBeYṂ hắn:
- Tên háo sắc, dám lén cua gái khi không có đại tỷ ở đây! Ngươi nhất định phải chết!
Gửi kèm theo còn có một cái hình mặt Thôn Thôn giận dữ há miệng phun lửa…
Khóe miệng Chu Nguyên không khỏi giật giật, nguyên khí phun trào, tóc lập tức trở nên cứng rắn như kim đâm, đâm cho Thôn Thôn đang nằm nhoài bên trên ngao ngao kêu lên.
Dạy dỗ tên tiểu hỗn đản này một trận, ánh mắt Chu Nguyên lại nhìn về một đỉnh núi ở xa xxa.
Ở nơi đó, có một cô gái với mái tóc đuôi ngựa dài sau lưng đang nhìn về phía này. Từ trên thân cô gái này, Chu Nguyên cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Trong lòng hắn không khỏ run lên, cô gái này rất manh.
Cũng may là cô gái này nhìn về bên này, tựa như thở phào một hơi, sau đó còn nở nụ cười thiện ý với Chu Nguyên.
Chu Nguyên thấy thế, cũng gật đầu đáp lại.
- Đó là tiểu cô của ta, tên là Ngải Đoàn Tử, cũng là người mạnh nhất do Vạn Thú Thiên phái tiến vào Long Linh Động Thiên lần này. – Ngải Thanh ở bên thấy vậy, nói.
Chu Nguyên nghe thấy cái tên này, không khỏi buồn cười, nhưng cũng may không cười ra tiếng, chỉ yên lặng gật đầu. Thảo nào ngay cả hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, thì ra là người dẫn đầu các tộc của Vạn Thú Thiên lần này.
Vút!
Đúng lúc này, từ chân trời xa xa lại có từng đạo nguyên khí mạnh mẽ phá không mà tới, tràn ngập khí thế sát phạt.
Nhìn lại thì rõ ràng là các cường giả đỉnh cao của các tộc trước đó đã nhận được tín hiệu giờ chạy trở về.
Nhưng khi bọn hắn trở lại, thì lại không thấy thân ảnh của tên cường giả bộ tộc Nghiệt thú nào cả, thế là ánh mắt kinh nghi của cả đám đều nhìn về phía Chu Nguyên cùng Ngải Thanh.
- Ngải Thanh, tên cường địch lẻn vào kia đâu rồi? – Một tên nam tử anh tuấn bất phàm đạp không mà tới, ánh mắt sắc bén hỏi.
Người này chính là Chu Nguyên của Linh Phượng tộc.
Ngải Thanh thấy thế nói:
- Kẻ địch đã bị Chu Nguyên chém giết. May mà có huynh ấy, nếu không sợ là lần này thương binh doanh đã bị tổn thương nặng nề rồi.
Cường giả các tộc không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nam tử tuổi trẻ bên cạnh Ngải Thanh. Thật ra trước đây khi va chạm nổ ra, bọn họ từ nơi xa cũng đã cảm nhận được, cả đám vốn cho rằng nguồn lực lượng kia là bắt nguồn từ Ngải Đoàn Tử, nhưng bây giờ mới biết hóa ra là Chu Nguyên?
Khương Hồng Anh cũng ở trong đám người, khi nhìn thấy Chu Nguyên thì sắc mặt của cô ta có chút mất tự nhiên. Hơn nữa giờ đây cô ta còn phát hiện, so với một tháng trước, thì hiện nay Chu Nguyên còn mạnh hơn rất nhiều rồi.
Hiển nhiên, hắn đã đạt được cơ duyên không nhỏ ở trong Tổ Hồn Thụ.
Ở bên cạnh, Khương Bạt cũng lạnh mặt đứng đó. Dù sao Huyền Long tộc bọn hắn cũng bị tổn hại mặt mũi vì Chu Nguyên, nên cũng không có khả năng lộ ra vẻ mặt tốt đẹp gì.
Kim Lam, Kim Kình Thiên của Kim Nghê tộc thì quan sát Chu Nguyên, hai người liếc nhau, đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt đối phương, xem ra cũng đã nhận ra biến hóa của Chu Nguyên.
Các cường giả đỉnh cao của các tộc khác thì đều gật đầu chào hỏi, bày tỏ thiện ý với Chu Nguyên. Dù sao bọn họ cũng không có khúc mắc gì với Chu Nguyên, mà bây giờ Chu Nguyên lại còn cứu được thương binnh doanh, ở trong đó có đồng tộc của bọn hắn, đương nhiên là nên cảm ơn.
- Ngươi chính là tên Nhân tộc đến từ Hỗn Nguyên Thiên, Chu Nguyên? – Ngải Chích bình tĩnh mở miệng nói.
Chu Nguyên nhìn Ngải Chích một chút. Sau khi thần hồn tiến vào Hóa cảnh hậu kỳ thì cảm giác của Chu Nguyên đã đạt tới một độ cao mới. Thế nên chỉ quét mắt nhìn qua thì hắn đã phát hiện tên Ngải Chích này cất giấu một tia bất mãn cùng soi mói với mình.
Thế nên Chu Nguyên cũng không quá nhiệt tình, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Thái độ của Chu Nguyên làm cho sắc mặt Ngải Chích trầm xuống, âm u nói:
- Coi như lần này đa tạ ngươi, nhưng thực ra dù ngươi không ra tay, thì vẫn có Ngải di ở đây, rất dễ dàng liền gạt bỏ được tên lẻn vào kia.
Chu Nguyên không để ý hắn, chỉ quay đầu nhìn phương thiên địa hắc ám ở xa xa kia.
Cường giả đỉnh cao các tộc thấy vậy cũng nhìn lại, sau đó con ngươi không khỏi co rút lại.
Chỉ thấy ở nơi đó đang có hắc khí bốc lên, che khuất bầu trời, một đôi đồng tử đỏ tươi đang nhìn chằm chằm về phía này, làm người ta không rét mà run.
Hiển nhiên, có cường giả đỉnh cao của bộ tộc Nghiệt thú đang dòm ngó nơi đây, không cần đoán cũng biết mục tiêu của nó là Ngải Đoàn Tử.
Xem ra tên cường giả lẻn vào thương binh doanh kia cũng là vì dụ cho Ngải Đoàn Tử phải phân tâm ra tay mà thôi.
Thế nên, nếu không phải có Chu Nguyên kịp thời ra tya, vậy hôm nay sợ rằng bên này đúng là gặp phải tổn thất. Một khi Ngải Đoàn Tử có biến cố gì, vậy sẽ là đả kích thật lớn cho đội ngũ Vạn Thú Thiên.
- Lần này, Vạn Thú Thiên ta nhận ân tình của Nguyên lão Chu Nguyên! – Một người chậm rãi nói.
Người nói chuyện là một tên nam tử có hình thể mập mạp, nhưng qua như quả cầu, trên mặt hắn treo nụ cười hiền hòa, do dẻ hơi có vẻ pha tạp, nhưng lại làm cho người ta cảm giác như rất bền chắc.
Người dẫn đầu các tộc khác cũng chậm rãi gật đầu.
Sắc mặt Ngải Chích trở nên khó coi, nhưng vẫn cố nuốt xuống lời nói bên miệng, miễn cho lại bị coi thường.
Ở phương thiên địa xa xa, co mắt màu đỏ tươi kia bắt đầu tan đi, dường như mang theo cảm xúc không cam lòng.
Trên đỉnh núi, đôi mắt Ngải Đoàn Tử nổi lên ý lạnh, thân ảnh nàng vừa động, nhưng vẻ mặt đã chợt biến đổi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía thiên địa ở xa xa.
Mà cũng trong thời khắc này, Chu Nguyên cũng nhìn về phương hướng đó. Thần hồn mạnh mẽ làm cho hắn cũng nhanh chóng nhận ra biến động ở nơi đó.
Oanh!
Trong khoảng khắc khi Ngải Đoàn Tử cùng Chu Nguyên cùng nhìn về hướng đó, nguyên khí trong thiên địa này đột nhiên bạo động lên.
Ầm ầm!
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, tựa như Địa Long quay cuồng, tất cả mọi người có thể trông thấy ở xa xa, mặt đật bắt đầu nứt ra, một luồng khí thế sát phạt hung hãn không cách nào hình dung phóng lên tận trời, khiến cho toàn bộ Long Linh Động Thiên đều rung động kịch liệt.
Đại địa nứt ra, chỉ thấy một ngọn núi nguy nga đỏ tươi như máu chậm rãi nhô lên từ sâu trong lòng đất.
Một chớp mắt ấy, toàn bộ ánh mắt trong Long Linh Động Thiên đều bắn tới ngọn núi đỏ tươi kia, hô hấp ai nấy đều trở nên dồn dập.
Dù là những cường giả đỉnh cao đang đứng gần Chu Nguyên cũng không ngoại lệ.
Bởi vì, ngọn núi đỏ tươi kia, đúng là cơ duyên được mong đợi nhất trong Long Linh Động Thiên…
Tổ Hồn sơn!