Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1407 - Chương 1406: Cách Cảm Ơn Của Ngải Đoàn Tử.

Chưa xác định
Chương 1406: Cách cảm ơn của Ngải Đoàn Tử.

Ầm ầm!

Đại sơn màu đỏ nhỏ lên từ dưới mặt đất, tỏa ra vô tận khí hung sát, che khuất cả bầu trời, ngay cả tầng mây cũng bị nhuộm đỏ, toàn bộ như cảnh tượng tận thế.

Nhưng khi đội ngũ các tộc thấy được ngọn núi này, trên mặt lại như trút được gánh nặng, bởi vì đây cũng là mục đích cuối cùng của bọn hắn.

Đương nhiên, không chỉ bên Vạn Thú Thiên phấn chấn vì sự xuất hiện của Tổ Hồn sơn, mà ở phương thiên địa hắc ám xa xa bên kia, cũng bạo phát ra tiếng gào thét đầy ngang ngược.

Hiển nhiên, bọn hắn cũng đang chờ đợi một ngày này.

- Thì ra đây chính là Tổ Hồn sơn…

Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía tòa đại sơn kia, chỉ thấy trong núi khí thế hung sát cùng sát phạt đậm gần như thành thực chất, chỉ nhìn lại thôi đã làm hai con mắt cảm thấy nhói nhói, mức độ khủng bố làm cho Chu Nguyên cũng phải chấn kinh.

Dựa theo mức độ này, Chu Nguyên áng chừng đừng nói là Nguyên Anh cảnh ở đây, dù là một vị cường giả Pháp Vực có tới đây cũng khó có thể rung chuyển đại sơn mảy may.

Thậm chí… không chừng ngay cả Thánh Giả cũng không làm được.

- Tổ Hồn sơn chính là do một sợi tàn hồn của Tổ Long biến hóa mà thành, nó cũng chính là căn cơ của tòa Long Linh Động Thiên này. Trước đó các Thánh Giả Vạn Thú Thiên chúng ta cũng đã từng dò xét, muốn di chuyển nó đi, nhưng về sau phát hiện nếu động đến Tổ Hồn sơn thì toàn bộ Long Linh Động Thiên cũng bị phá hủy. – Ngải Thanh ở cạnh nói.

Chu Nguyên gật nhẹ đầu, tòa Tổ Hồn sơn này có thể ngưng tụ ra hạt giống Pháp Vực, nếu để nó tồn tại lâu dài, thì sẽ làm cho càng nhiều tinh nhuệ của Vạn Thú Thiên có cơ hội bước vào cảnh giới bát phẩm, cũng chính là Pháp Vực cảnh, tạo nguồn máu mới cho Vạn Thú Thiên. Thế nên xét về lâu về dài, thì không đông tới Long Linh Động Thiên vẫn là tốt hơn.

- Chẳng lẽ Thánh tộc điều bộ tộc Nghiệt thú tới Long Linh Động Thiên cũng vì nhằm vào Tổ Hồn sơn? Bọn hắn muốn phá hư nó chăng? – Chu Nguyên chợt nói.

Ngải Thanh nghe vậy cũng hơi giật mình, nghiêm túc nói:

- Cũng không loại trừ khả năng nàng.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu muốn phá hoại Tổ Hồn sơn thì phải do đích thân Thánh Giả ra tay mới được. Mà bây giờ các vị Thánh Giả Vạn Thú Thiên chúng ta đều vẫn đang quan sát nơi đây, không chừng từng tiếng nói hành động của chúng ta cũng đang được các ngài nhìn chăm chú. Nếu Thánh tộc dám phái ra Thánh Giả can thiệp nơi đây, vậy ắt sẽ bị các vị Thánh Giả Vạn Thú Thiên ra tay ngăn cản. – Lại một âm thanh nhàn nhạt truyền tới, Chu Nguyên nhìn lướt qua, phát hiện kẻ nói chuyện chính là Ngải Chích.

Chu Nguyên cười nói:

- Vậy ư? Vậy xem ra lần này Thánh tộc tốn công tốn sức đưa bộ tộc Nghiệt thú vào Long Linh Động Thiên cũng thật chỉ vì đoạt mấu viên hạt giống Pháp Vực rồi.

Nghe vậy, người dẫn đầu các tộc cũng nhăn lại lông mày, đây cũng là nghi hoặc khó hiểu của bọn hắn.

Chỉ là, nếu bộ tộc Nghiệt thú thật nhằm vào Tổ Hồn sơn, vậy chỉ với thực lực thất phẩm của đối phương là không đủ để rung chuyển nó chút nào, chứ đừng nói là phá hoại nó.

Trong lúc mọi người đang trầm ngâm, một bóng người xinh đẹp đã đạp không mà tới, xuất hiện ở bên cạnh Ngải Thanh, mái tóc dài đong đưa tới eo, chính là Ngải Đoàn Tử.

Những người còn lại đều gật đầu chào hỏi với nàng.

Ngải Đoàn Tử nhìn thoáng qua Ngải Thanh, sau đó mới nhìn Chu Nguyên, mặt lộ vẻ tươi cười, nói:

- Là Nguyên lão Chu Nguyên đấy sao? Lần này thật sự đa tạ cậu rồi!

Nụ cười trên mặt nàng phát ra từ nội tâm, hôm nay nếu Ngải Thanh xảy ra chuyện gì, vậy nàng sẽ ân hận suốt đời.

Ngải Đoàn Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ cảm ơn bằng miệng là không đủ, thế là móc ra cái túi nhỏ, đau lòng lấy ra một miếng thịt khô nhỏ, nói:

- Mời cậu ăn cái này.

Chu Nguyên nhìn miếng thịt khô đưa tới trước mặt mình kia, không khỏi ngẩn người. Sau khi thần hồn tăng lên Hóa cảnh hậu kỳ, hắn đã có thể cảm nhận được nguyên khí khủng bố phun trào trong người Ngải Đoàn Tử, đây chính xác là người dẫn đầu của đội ngũ Vạn Thú Thiên lần này. Có thể khẳng định cô gái thanh tú này còn mạnh hơn nhiều so với Khương Bạt của Huyền Long tộc.

Chỉ là… cho hắn một miếng thịt khô là chuyện thế nào đây?

Chu Nguyên do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, nhưng còn chưa đợi hắn nhìn kĩ, đã có một cái đầu nhô ra cuốn lấy miếng thịt khô nuốt xuống.

Chu Nguyên im lặng, ngoại trừ tên tiểu hỗn đản Thôn Thôn kia ra thì còn có thể là ai?

Thôn Thôn ăn một miếng thịt khô, dường như cảm thấy rất hợp khẩu vị, thế là đôi thú đồng sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay Ngải Đoàn Tử.

Ngải Đoàn Tử thấy theses, lập tức cảnh giác cất cái túi đi, không nỡ lấy ra nữa.

Chu Nguyên thấy thế không khỏi hiểu ra, có chút dở khóc dở cười. Hóa ra vị Ngụy Pháp Vực mạnh nhất của Vạn Thú Thiên này lại là kẻ háu ăn. Xét trên điểm này, nàng chịu nhường ra một miếng thịt, thì đúng là rất có thành ý rồi.

Sau khi biểu đạt lòng biết ơn với Chu Nguyên xong, sắc mặt Ngải Đoàn Tử cũng trở nên ngưng trọng lên, nàng quay đầu nói với mọi người:

- Tổ Hồn sơn đã xuất hiện, tiếp xuống chúng ta cũng sẽ được chứng kiến sâu cạn của bộ tộc Nghiệt thú. Các vị, chuẩn bị lên đường thôi.

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt mọi người không khỏi nghiêm túc lên. Suốt một tháng qua, mặc dù hai bên chém giết rất kịch liệt, nhưng lực lượng đứng đầu nhất của hai bên vẫn chưa từng ra tay, khiến cho người nhìn không thấu.

Nhưng chỉ nhìn từ chi tiết, thì không khó phát hiện ra rằng lực lượng lần này của bộ tộc Nghiệt thú là cực mạnh, không hề kém hơn bên Vạn Thú Thiên.

Nhưng mặc kệ trước đây hai bên ẩn giấu kiểu gì, bây giờ Tổ Hồn sơn đã xuất hiện, cũng chính là lúc che lấp bị xé rách, triệt để lộ ra thực lực thực sự.

Cường giả các tốc liếc nhau, đều lộ vẻ nghiêm túc.

Ngải Đoàn Tử ra lệnh, các tộc cũng nhanh chóng tuyên bố mệnh lệnh. Rất nhanh, từ trên chiến trường có vô số lưu quang bay tới từ bốn phương tám hướng.

Sau khi chỉnh đốn đội ngũ, đoàn người bắt đầu di chuyển dưới sự dẫn đầu của Ngải Đoàn Tử cùng người cầm đầu của các tộc, vạch phá bầu trời bay thẳng tới Tổ Hồn sơn.

Sau nửa nén hương.

Đoàn người hạ xuống ở chân Tổ Hồn sơn.

Chu Nguyên cũng đi theo đoàn người, vừa tới nơi, ánh mắt của hắn đã nhìn về ngọn núi huyết hồng kia.

Đại sơn nguy nga, không ngừng tỏa ra khí hung sát cùng sát phạt, tạo thành một tầng sương mù đỏ rực.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm Tổ Hồn sơn, lại cảm giác tim đập nhanh một nhịp, tại trong cảm giác của thần hồn Hóa cảnh hậu kỳ của hắn, Chu Nguyên cảm thấy tòa Tổ Hồn sơn này như là một sinh vật sống vậy.

Trong lúc đó, ở một bên khác của Tổ Hồn sơn, cũng có một dòng người đên như mực cuồn cuộn mà tới.

Trong dòng lũ tỏa ra khí thế cực kì ngang ngược.

Đoàn người Vạn Thú Thiên đều nhìn sang bên đó, ánh mắt ai nấy đều trở nên sắc bén.

Ngay cả Thôn Thôn trên đỉnh đầu Chu Nguyên cũng không tự chủ được mài móng vuốt, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Dòng lũ đen tới gần, Chu Nguyên thấy rõ ràng, trong dòng lũ ấy có rất nhiều bóng người màu đen, khá giống với dáng người của tên cường giả Nghiệt thú mà trước đó hắn từng diệt sát, trên thân thể đám người này có mọc từng cây gai xương dữ tợn, hung tàn mà bạo ngược.

Dòng lũ màu đen dần dừng lại ở bên đối diện Tổ Hồn sơn.

Nhân mã hai bên đứng giằng co, ánh mắt va chạm, mặc dù chưa chém giết, nhưng sát ý kinh thiên lại cuộn trào.

Hai chủng tộc chính là kẻ địch trong số mệnh.

Bộ tộc Nghiệt thú sinh ra chính là vì vị Thánh Thần của Thánh tộc kia muốn đối phó với bộ tộc Nghiệt thú.

Mà trong cái nhìn của bộ tộc Nguyên thú, bộ tộc Nghiệt thú là thứ được sinh ra từ trong đống thi hài của rất nhiều tiên tổ bọn họ, là đồ vật tà ác, làm vấy bẩn huyết mạch của bọn hắn.

Thế nên hai bên vừa gặp mặt, ắt có một trận chiến không chết không thôi.

Bình Luận (0)
Comment