Trong lúc Chu Nguyên còn đang suy nghĩ, Ngải Đoàn Tử đã nhìn đám người, nói:
- Lần này chỉ có mười tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống, mặc kệ bộ tộc Nghiệt thú có mưu đồ gì, chúng ta cũng cần tối đa hóa thắng lợi sao cho lớn nhất có thể.
- Mười tòa chiến đài sẽ do các Ngụy Pháp Vực chúng ta tiến lên trước, mà Ngụy Pháp Vực của đối phương ắt sẽ tranh đoạt cùng. Chúng ta sẽ chính diện đấu với bọn hắn một trận.
Nói đoạn, nàng nhìn về phía Thôn Thôn đang nằm trên đỉnh đầu Chu Nguyên, trinh trọng nói:
- Tổ Thao các hạ, cũng mời các hạ cùng xuất chiến với chúng ta, chiếm lấy một tòa chiến đài.
Thực lực của Thôn Thôn rất mạnh, ngay cả Ngải Đoàn Tử cũng không dám khinh thường. Nếu nó ra tay, ắt sẽ là sự trợ giúp lớn lao cho Vạn Thú Thiên.
Thôn Thôn mài móng vuốt, gật gật đầu. Tuy rằng nó là Tiên Thiên Thánh Thú, nhưng nếu tính ra thì vẫn thuộc về bộ tộc Nguyên thú. Thế nên nó cũng rất chán ghét bộ tộc Nghiệt thú do Thánh Thần sáng tạo ra kia.
Nhìn thấy Thôn Thôn gật đầu, Ngải Đoàn Tử lại nói tiếp:
- Nếu trong mười tòa chiến đài này, bên chúng ta có người bị thua, thì sẽ do các Ngụy Pháp Vực còn lại tiếp chiến.
- Nếu ngay cả Ngụy Pháp Vực tiếp chiến cũng thua, thì sẽ do Nguyên Anh viên mãn tiếp nhận.
Các Nguyên Anh viên mãn ở đây như Ngải Chích, Khương Hồng Anh nghe vậy vội nghiêm sắc mặt.
Ngải Chích trầm mặc một chút, nói:
- Nếu Nguyên Anh viên mãn tiếp nhận, thì cũng nên định thứ tự trước sau lên đài.
Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa lướt qua Chu Nguyên.
Số lượng chiến đài cho tuyển thủ hạt giống vốn có hạn, đến lúc bọn hắn phải lên đài, thì ắt là đối thủ đã phải trải qua nhiều trận đại chiến, trạng thái không còn tốt, đây chính là một cơ hội tốt cho những người lên sau.
Mà lúc này, ai lên được trước, thì chính là chiếm trước tiên cơ, nói không chừng còn thắng được một tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống.
Lúc này Thôn Thôn liền gầm lên một tiếng, tiếng rống truyền vào tai mọi người, cũng làm cho bọn họ hiểu được ý của Thôn Thôn, nó muốn Chu Nguyên là người đầu tiên lên đài.
Các vị Ngụy Pháp Vực thấy vậy, không khỏi nhìn về phía Ngải Chích.
Bởi vì trong Vạn Thú Thiên, nếu như không tính các Ngụy Pháp Vực ra, thì Ngải Chích mới được coi là người đứng đầu trong những Nguyên Anh cảnh viên mãn.
Ngải Chích thấy thế, cười nhạt một tiếng, nói:
- Tổ Thao các hạ, ta hiểu ngài muốn tranh thủ cơ duyên giúp Chu Nguyên, chỉ là với cục diện bây giờ, chúng ta cần đặt việ tranh đấu giữa bộ tộc Nguyên thú cùng bộ tộc Nghiệt thú lên hàng đầu, hi vọng các hạ có thể hiểu cho.
Thôn Thôn nhìn chằm chằm Ngải Chích, nói vậy là có ý gì? Nói nó vì việc riêng mới giành cơ duyên cho Chu Nguyên sao? Rõ ràng là vì thực lực của Chu Nguyên đủ để có tư cách này chứ!
Mà lúc này, tên Khương Bạt của Huyền Long tộc cũng mở miệng nói:
- Tuy rằng thực lực Chu Nguyên không tệ lắm, nhưng vẫn còn kém chút. Ta đề nghị lấy Ngải Chích là người thứ nhất, mà Khương Hồng Anh là người thứ hai…
Hắn nhìn về phía Chu Nguyên, cười cười:
- Về phần Nguyên lão Chu Nguyên…
- Có thể xếp tạm thứ ba, đến lúc đó nhìn tình huống mà điều chỉnh, thế nào?
- Vị trí thứ ba?
Khi tiếng nói Khương Bạt vừa dứt, ánh mắt của các cường giả Ngụy Pháp Vực các tộc liền lóe lên. Bọn hắn có thể nghe ra ý nhằm vào Chu Nguyên trong lời nói của Khương Bạt. Dù sao Chu Nguyên liệu có phải là người mạnh nhất trong số các Nguyên Anh viên mãn không thì còn phải xét, nhưng nếu xếp hắn sau Khương Hồng Anh thì mục đích là quá rõ ràng rồi.
Dù nói thế nào, bây giờ mọi người đều đã biết việc trước đó Khương Hồng Anh thua dưới tay Chu Nguyên rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là ân oán giữa Chu Nguyên và Huyền Long tộc, bọn hắn cũng không muốn dính vào, thế nên tất cả đều duy trì trầm mặc. Đương nhiên, có lẽ nguyên nhân quan trọng nhất là vì bọn hắn đều cảm thấy, mặc kệ là Ngải Chích, hay Chu Nguyên, đều chỉ là Nguyên Anh cảnh viên mãn thôi, mà tranh chấp trên chiến đài cho tuyển thủ hạt giống là ở cấp độ Ngụy Pháp Vực, không cần hai người hắn phải nhúng tay đến.
Ngược lại Ngải Thanh lại cau mày nói:
- Rõ ràng trước đây Chu Nguyên đã đánh thắng Khương Hồng Anh, vì sao hắn lại chỉ xếp thứ ba? Bây giờ đại địch còn ở phía trước, phân chia như thế là không đủ công bằng.
Khương Bạt nghe vậy giật mình, không ngờ tới người đầu tiên nói chuyện giúp Chu Nguyên lại là Ngải Thanh của Linh Phượng tộc, sắc mặt liền lộ vẻ không vui.
Mà Ngải Chích cũng ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nhìn Ngải Thanh, nói:
- Ngải Thanh, nơi đây tự có ta làm chủ.
Ngải Thanh mới chỉ lên tới thất phẩm, mặc dù trong Linh Phượng tộc cũng rất có thanh danh, nhưng trong mắt đám người Ngải Chích thì nàng vẫn chỉ là tiểu bối mà thôi, thế nên quyền nói chuyện của nàng cũng không nặng bao nhiêu.
Ngải Thanh còn định nói gì, nhưng đã bị Chu Nguyên đưa tay cản lại, hắn nhìn Ngải Chích, cười nói:
- Các vị không cần tranh cãi. Ta đã tu luyện nhiều năm như vậy, cũng từng hưởng rất nhiều cơ duyên, mặc dù hạt giống Pháp Vực của Long Linh Động Thiên là đồ tốt, nhưng cũng không phải là quá hiếm thấy. Nếu mọi người đã lo lắng ta đoạt cơ duyên, vậy ta có thể hứa sẽ không tham dự tranh đấu tới đây của chư vị.
Mặc dù Chu Nguyên nói rất khách khí, nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn, nôm na là: nếu các ngươi đã không thích, cùng lắm thì ông đây không chơi.
Lúc này đúng là Chu Nguyên có chút khó chịu, nếu không phải vì Thôn Thôn, chỉ sợ hắn đã quay đầu rời đi.
- Rống!
Lúc này Thôn Thôn cũng gầm lên giận dữ:
- Tiểu tổ ta cũng không chơi!
Tuy rằng nơi đây có cơ duyên mà nó cần, nhưng đám khốn kiếp này dám nhằm vào Chu Nguyên, không thể nhịn được.
Đám người không khỏi giật mình, không ngờ tình cảm giữa Thôn Thôn và Chu Nguyên lại thâm hậu như vậy, lại có thể vì hắn mà từ bỏ cơ duyên trước mắt.
Thế là đám người không khỏi nhìn về phía Ngải Đoàn Tử.
Sắc mặt Ngải Đoàn Tử cũng vốn đã trầm xuống kể từ khi Khương Bạt nói chuyện. lúc này nàng lườm đám người một chút, đặc biệt là Ngải Chích cùng Khương Bạt, ý tứ trong mắt làm hai người có chút mất tự nhiên.
- Tổ Thao các hạ không nên tức giận.
Nàng trấn an Thôn Thôn một tiếng, sau đó nói:
- Việc Chu Nguyên xếp sau Khương Hồng Anh đúng là rất bất hợp lý. Bây giờ đại địch còn ở phía trước, vậy mà các người vẫn còn mang tư tưởng phân biệt chủng tộc ra đây, quả là ngu không ai bằng.
Ngôn nữ nàng băng lãnh, lời nói sắc bén, làm cho dù là Khương Bạt cũng bị áp chế.
Hơi dừng lại một chút, nàng lại nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Chu Nguyên, cậu không cần phải xếp thứ tự. Đến lúc đó cậu cứ nhìn tình huống mà ra tay là được. Cậu cứ yên tâm, chỉ cần có thể thắng được bộ tộc Nghiệt thú, thì dù lần này cậu không có cơ hội ra tay, ta vẫn sẽ đem hạt giống Pháp Vực mà ta lấy được tặng cho cậu xem như bồi thường, vậy được không?
Ngải Chích nghe vậy không khỏi nhăn lại lông mày. Với thực lực của Ngải Đoàn Tử, thì xác suất nàng chiếm được một tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống, lấy được hạt giống Pháp Vực là rất lớn. trong khi đó, vì thực lực của nàng đã là Ngụy Pháp Vực, tác dụng của hạt giống Pháp Vực đối với nàng không còn lớn nữa, nên khả năng cao là Ngải Đoàn Tử sẽ giao viên hạt giống Pháp Vực đó cho bộ tộc. Đến lúc đó, quá nửa khả năng là viên hạt giống Pháp Vực này sẽ rơi vào trong tay hắn.