Bây giờ Ngải Đoàn Tử lại hứa hẹn như vậy, thì chẳng phải là lấy hạt giống Pháp Vực của Ngải Chích hắn cho Chu Nguyên?
Nghĩ tới đây, Ngải Chích vừa định lên tiếng, đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngải Đoàn Tử bắn tới, thế là đành ngậm miệng lại.
Chỉ là trong lòng hắn đã quyết định, nếu về sau Chu Nguyên không có chút cống hiến nào mà lại lấy hạt giống Pháp Vực, thì hắn chắc chắn sẽ đứng ra phản đối, cơ duyên bực này không nên rơi vào trong tay kẻ ngoại tộc.
Chu Nguyên có thể cảm nhận được thành ý của Ngải Đoàn Tử, nhưng vẫn từ chối cho ý kiến. Hắn đưa tay sờ sờ Thôn Thôn trên đỉnh đầu, ý bảo nó nguôi giận, mặc dù trong lòng hắn không vui, nhưng cũng không muốn vì mình mà Thôn Thôn mất đi cơ duyên này.
Hơn nữa nói không chừng còn đang có các vị Thánh Giả Vạn Thú Thiên quan sát chuyện nơi đây, hắn cũng không muốn vì mấy chuyện này mà ảnh hưởng tới đại cục của Vạn Thú Thiên, đến lúc đó gây phản cảm cho những vị Thánh Giả kia, thì được không bù mất.
Về phần hạt giống Pháp Vực kia, có cũng được, mà không có cũng khôn sao. Dù sao mục đích chính yếu nhất mà Chu Nguyên tới nơi đây là giúp đỡ Thôn Thôn. Hơn nữa trước đây đạt được cơ duyên trong Tổ Hồn Thụ cũng khiến Chu Nguyên rất hài lòng rồi.
Cùng lắm thì không dính vào đống chuyện lằng nhằng này của Vạn Thú Thiên.
Sau khi giao lưu với Chu Nguyên, Thôn Thôn mới yên tĩnh lại, mặc dù nó vẫn không để ý tới những người khác, nhưng ít nhất là không còn tiếp tục đòi “nghỉ việc”.
Các Ngụy Pháp Vực khác thấy thế, không khỏi thầm thở dài một hơi.
Không chọc được vị tiểu tổ tông này!
Ngải Đoàn Tử nhìn Chu Nguyên, biết trong lòng hắn vẫn còn khó chịu, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thề chờ sau đó có cơ hội giải thích rõ ràng.
Oanh!
Mà khi bên này còn đang vì thứ tự lên đài mà tranh chấp, thì ở bên bộ tộc Nghiệt thú bên kia đã có động tác.
Chỉ thấy trong mười mấy tên cường giả Ngụy Pháp Vực Nghiệt thú kia, có mười người phá không mà ra, trực tiếp rơi vào trên mười tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống ở đỉnh Tổ Hồn sơn.
- Đám vô năng Vạn Thú Thiên kia, nếu có gan thì đến đây đấu một trận đi. – Xi Uyên gầm lên một tiếng, tiếng thét dài như sấm.
Theo động tác của hắn, các cường giả bộ tộc Nghiệt thú cũng nhao nhao bay ra, tựa như châu chấu lướt qua không trung, bay về phía rất nhiều tòa chiến đài ở dưới chiến đài cho tuyển thủ hạt giống kia. Ở nơi đó, có lẽ quà tặng không bằng chiến đài cho tuyển thủ hạt giống, nhưng vẫn là một phần cơ duyên không nhỏ có thể giúp thực lực tăng lên.
Trong lúc nhất thời, khói đen cuồn cuộn, khí hung sát lan tràn.
- Động thủ đi!
Ngải Đoàn Tử lạnh lùng ra lệnh.
Vừa dứt lời, thân ảnh nàng đã lướt đi, chỉ thấy qua chớp mắt, nàng đã xuất hiện ở chỗ tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống nơi Xi Uyên đang đứng.
Ngải Đoàn Tử xuất chiến, cường giả Ngụy Pháp Vực của các tộc như Khương Bạt, Trang Tiểu Minh cũng nhao nhao bay lên, riêng phần mình tìm một tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống, mắt lộ sát ý khóa chặt tên đối thủ Ngụy Pháp Vực của bộ tộc Nghiệt thú ở đối diện.
- Ngươi cũng đi đi, cẩn thận một chút! – Chu Nguyên nói với Thôn Thôn.
Thôn Thôn gật đầu, đã phá không mà ra, sau đó trực tiếp hóa thành cự thú tử kim, uy thế của Tiên Thiên Thánh Thú quét sạch mà ra khiến cho vô số người chấn động.
Đôi thú đồng của Thôn Thôn quét qua, sau đó rơi vào trong một tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống.
Chu Nguyên nhìn thoáng qua, trên tòa chiến đài kia cũng có một tên Ngụy Pháp Vực Nghiệt thú với thân thể khôi ngô đang đứng. Mái tóc của kẻ này cũng có màu xám trắng giống đám người Xi Uyên, nghe nói đây là tiêu chí cho vương tộc của bộ tộc Nghiệt thú.
Nhưng khi tên cường giả vương tộc này nhìn thấy Thôn Thôn lại đây, thì sắc mặt lại trở nên vô cùng ngưng trọng.
Hiển nhiên, dù thân là bộ tộc Nghiệt thú, nhưng cũng phải dè chừng trước uy năng của Tiên Thiên Thánh Thú.
Sau khi các nhân vật đừng đầu của Vạn Thú Thiên xuất chiến, thì các thành viên khác cũng chuyển động theo, xông về phía từng tòa chiến đài màu đỏ tươi ở phía dưới.
Nhân mã hai bên bắt đầu tiến về chiến trường, trong Tổ Hồn sơn lập tức bốc lên hung sát sát phạt ngập trời.
Ngải Chích cũng dự định khởi hành, nhưng thấy Chu Nguyên không nhúc nhích tí nào, liền mỉm cười nói:
- Nguyên lão Chu Nguyên không định đi chơi đùa một chút à?
Ở một bên, các Nguyên Anh viên mãn của các tộc như Khương Hồng Anh, Kim Lam cũng nhìn tới,
Chu Nguyên liếc mắt nhìn Ngải Chích, biết tâm tư của kẻ này, tùy ý cười nói:
- Chẳng phải trưởng lão Ngải Đoàn Tử đã nói rồi sao, dù ta không ra tay, cuối cùng nàng vẫn tặng ta một viên hạt giống Pháp Vực.
Dáng tươi cười trên mặt Ngải Chích không khỏi cứng đờ, chẳng lẽ tên Chu Nguyên này thật định ăn không một viên hạt giống Pháp Vực?
- Nguyên lão Chu Nguyên, cơ duyên của Long Linh Động Thiên vốn thuộc về Vạn Thú Thiên ta. Mặc dù ngươi dựa vào Tổ Thao các hạ mới được cho phép tiến vào, nhưng nếu không chủ động cống hiến, chỉ sợ đến lúc đó không dễ cầm được hạt giống Pháp Vực đâu!
- Hơn nữa, ta tin tưởng Vạn Thú Thiên đủ sức ứng phó với bộ tộc Nghiệt thú! – Ngải Chích cảnh cáo một tiếng, sau đó lười nói thêm gì, thân ảnh hơi động, đã phá không mà đi.
Hắn thấy, dù Chu Nguyên có ra tay hay không cũng không quan trọng. Dù sao từ lúc đầu mọi người cũng chỉ cần lực lượng của Thôn Thôn, mà không phải là Chu Nguyên.
Ngải Chích khởi hành, Khương Hồng Anh cũng chỉ nhìn qua Chu Nguyên một chút, sau đó rời đi.
Kim Lam thì muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, khởi hành đuổi theo.
Chu Nguyên đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn từng tòa chiến đài bộc phát ra kịch chiến trên Tổ Hồn sơn.
Ở bên cạnh hắn, Ngải Thanh cũng lựa chọn ở lại, nàng nhìn Chu Nguyên, nói:
- Chu Nguyên, huynh không cần tức giận, sở dĩ Ngải Chích nhằm vào huynh, là vì trước đó trong tộc có ý để cho hắn thông gia cùng Khương Hồng Anh…
- Huynh cũng không cần để ý lời nói của hắn. Nếu tiểu cô đã hứa hẹn với huynh, vậy mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, chỉ cần thắng được tộc Nghiệt thú, thì nàng sắt sẽ đưa một viên hạt giống Pháp Vực cho huynh!
Chu Nguyên khoát tay áo, ngồi xếp bằng xuống trên một tảng đó, bật cười nói:
- Ta thật sự không để ý lắm tới cái hạt giống Pháp Vực kia..
- Ta cũng thật hi vọng cục diện sẽ tốt đẹp như Ngải Chích nói, không cần ta phải ra tay.
Ngải Thanh nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Tổ Hồn sơn, không hiểu sao chân mày không khỏi cau lại, trong lòng cảm thấy bất an.
Tổ Hồn sơn to lớn nguy nga đứng giữa đại địa, trên nối sao trào, dưới tiếp đại địa.
Mà bây giờ, trong Tổ Hồn sơn có vô số tiếng chém giết vang lên.
Nhìn ở bên ngoài từng tòa chiến đài như từng bệ đá, nhưng thật ra bên trong lại tự diễn hóa thành không gian cỡ nhỏ, bao la không gì sánh được, cũng đủ để gánh chịu bất kì phá hoại nào.
Mà lúc này, trên mỗi một tòa chiến đài, đang có từng trận chiến đấu huyết tinh mà thảm liệt diễn ra.
Bộ tộc Nguyên thú cũng bộ tộc Nghiệt thú va chạm, thì không hề có khả năng hòa giải nữa,