Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1411 - Chương 1410: Chiến Đấu Nổ Ra.

Chưa xác định
Chương 1410: Chiến đấu nổ ra.

Ngải Đoàn Tử lạnh lùng nhìn tên nam tử tóc xám trắng, đầu có sừng đen nhô ra kia, ở phía sau nàng, chợt có kim quang phun trào, chỉ thấy một đôi cánh phượng dần trải rộng ra, tỏa ra hào quang, mỗi cây linh vũ đều vô cùng sắc bén, tựa như lưỡi đao.

Tay nhỏ nàng nắm một cái, một cây linh vũ màu vàng rơi vào trong tay, háo thành một thanh trường kiếm Kim Linh. Chuôi kiếm như Phượng Hoàn giương cánh, vừa hoa lệ, lại đầy nguy hiểm.

Cầm trường kiếm Phượng Linh trogn tay, khí thế của Ngải Đoàn Tử cũng trở nên sắc bén, lăng lệ hơn.

Ở đối diện nàng, Xi Uyên cũng chăm chú quan sát, nói:

- Không hổ là Linh Phượng tộc, xem ra trận chiến này sẽ không làm ta thất vọng.

Hắn bước ra mọt bước, chỉ thấy một vòng Pháp Vực màu đen lấy trung tâm là hắn bắt đầu khuếch tán ra.

Pháp Vực màu đen rộng tới 2700 trượng, trong đó hiển hiện vực sâu vô tận, vực sâu tỏa ra khí âm hàn khiến cho dù là Nguyên Anh cảnh bình thường nếu bị lẫn vào cũng khó giữ được tâm thần, bị ngang ngược xâm nhiễm, trở thành quái vật chỉ biết giết chóc.

- Đây là Pháp Vực Ma Uyên của ta.

Sau lưng Xi Uyên phun trào sát khí ngập trời, nhìn qua tựa như một tôn Ma Thần, cực kì dọa người.

Bàn tay hắn nắm một cái, hắc khí cuồn cuộn bắt đầu ngưng tụ trong tay, hóa thàng một cây trường thương màu đen, trường thương phát ra tiếng rít dao động tâm thần.

- Pháp Vực Ma Uyên này của ta đã từng chôn vùi không biết bao nhiêu thiên kiêu, bây giờ, nó đang khát vọng thi hài Linh Phượng tộc! – Tiếng cười Xi Uyên vang lên như sấm, sát khí hóa thành thực chất, che khuất cả bầu trời.

Ngải Đoàn Tử bình tĩnh nhìn Xi Uyên, chỉ nói:

- Ta vẫn luôn không hiểu, vì sao bộ tộc Nghiệt thú các ngươi lại đột nhiên ngấp nghé Tổ Hồn sơn? Nếu chỉ vì mấy viên hạt giống Pháp Vực, thì không đến mức phải khiến cho chủ nhân của các ngươi phải tốn công tốn sức đưa các ngươi vào đây chứ?

Long Linh Động Thiên vốn là một tòa không gian gắn liền với Vạn Thú Thiên, mà ở bên ngoài Vạn Thú Thiên đã có tầng tầng phòng ngự do các vị Thánh Giả bày ra rồi. Nếu muốn xuyên qua được những tầng phòng ngự này, lại đưa được người vào, thì dù có là Thánh tộc, cũng phải trả ra một cái giá không nhỏ.

- Người đã chết còn cần biết nhiều như vậy làm gì?

Đối mặt với câu hỏi của Ngải Đoàn Tử, Xi Uyên chỉ cười dữ tợn, hoàn toàn không có ý giải thích. Hắn hét dài một tiếng, chỉ thấy khói đen cuồn cuộn tràn ra, tựa như một con Mặc Long đen kịt, phong tỏa không gian, lao về phía Ngải Đoàn Tử.

Ngải Đoàn Tử quan sát đoàn khói đen cuồn cuộn đang lao thẳng xuống kia, trong đó có ẩn chứa sát khí ngưng ngược tới mức khủng bố, khó có thể hình dung.

Tên Xi Uyên này quả là một tên cường địch.

Nhưng nếu chỉ như vậy mà muốn thắng nàng, thì sợ là còn chưa đủ.

Ngải Đoàn Tử dậm chân một cái, trong chớp mắt tiếp theo, giữa thiên địa như vang lên tiếng sấm rền, chỉ thấy một vòng Pháp Vực màu vàng lấy thân thể nàng làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra, trong Pháp Vực có hàng vạn đạo tia chớp đang nhảu vọt, kim lôi ở phía trên, mà ở dưới là biển lửa.

Pháp Vực rộng tới 3000 trượng!

Âm thanh của Ngải Đoàn Tử cũng vang lên trong Pháp Vực:

- Đây là Pháp Vực mà ta tu luyện ra, tên là Kim Lôi Hỏa Pháp Vực.

Trường kiếm Phương Linh trong tay vừa nhấc, chỉ thấy hàng vạn kim lôi xích hỏa gào thét mà ra, trực tiếp va chạm cùng vơi khói đen cuồn cuộn kia. Giờ khắc ayass, toàn bộ hư không đều chấn động kịch liệt.

Kim lôi xích hỏa xé rách khói đen, đốt cháy nó.

- Li!

Tiếp sau đó, lại một tiếng phượng hót vang lên, một bóng hình xin đẹp, chân đạp trên kim lôi, tay cầm trường kiếm, đã bay ra, một đạo kiếm quang vạn trượng chém ra chiếu rọi cả bầu trời, ở trên kiếm quang có kim lôi xích hỏa nhảy nhót, uy thế bá đạo.

Kim lôi xích hỏa phóng đại trong tầm mắt Xi Uyên, làm cho sắc mặt hắn không khỏi ngưng tụ, hai tay khép lại:

- Ma Uyên Chi THủ!

Chỉ thấy trong một vực sâu không thấy đáy của Pháp Vực của Xi Uyên đột nhiên chấn động, sau đó có một ma thủ vô cùng to lớn nhô ra, ở trên ma thủ bốc lên khói đen cuồn cuộn.

Ma thủ bóp nát hư không, va chạm cùng với kiếm quang mang theo xích hỏa kim lôi kia.

Oanh!

Trong chớp mắt ấy, tưởng thư thiên lôi địa hỏa phun trào, một làn sóng xung kích hủy diệt quét sạch mà ra.

Ầm ầm!

Một thân ảnh đen kịt khôi nhô bay ngược ra, thân thể lê trên mặt đất tạo thành từng cái rãnh sâu.

Thôn Thôn biến thành cự thú tử kim, chân đạp đại địa, ngạo nghễ nhìn thân ảnh bị nó đánh bay kkia.

- Ha, không hổ là Tiên Thiên Thánh Thú…

Thân ảnh khôi ngô chậm rãi bò lên, ánh mắt đột nhiên dữ tợn sâm nhiên nhìn chằm chằm Thôn Thôn, nói:

- Nhớ cho kĩ, ta ta vương tộc Nghiệt thú, Xi Tù!

- Thần Trụ Pháp Vực!

Oanh!

Xi Tù rống to một tiếng, chỉ thấy một vòng Pháp Vực bỗng nhiên khuếch tán từ cơ thể hắn ra xung quang, trong Pháp Vực có huyền quang ngưng tụ, tạo thành từng cây cột sáng cổ xưa trong hư không.

Những cột sáng này đứng giữa thiên địa, tựa như có uy nặng vô tận.

- Thần Trụ Trấn Áp!

Trong tiếng gào thét của Xi Tù, chỉ thấy từng cây cột sáng phá không mà đi, mang theo uy thế vo biên, trấn áp về phía Thôn Thôn.

Thôn Thôn ngẩng đầu, thú đồng nhìn chằm chằm vào những cột sáng đang lao tới kia, lỗi mũi phun ra khói trắng, sau một khắc, một màn đen cực kì thuần túy xuất hiện dưới bốn vó, bắt đầu lan tràn ra xung quanh, chỉ qua mấy tức đã tạo thành một khu vực đen kịt.

Ở những khu vực mà màn đen bao phủ, vạn vật đều bị cắn nuốt.

Cột sáng đang trấn áp xuống cũng tan rã nhanh chóng, cực kì quỷ di.

Đây là thần uy của Tiên Thiên Thánh Thú, tựa như Pháp Vực trời sinh, thế nên nếu muốn đặt tên, cũng có thể gọi là Thôn Phệ Pháp Vực.

Thần trụ bị nuốt, mà thân thể Thôn Thôn cũng càng thêm sáng chói, tựa như những cột sáng kia đã trực tiếp hóa thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho bản thân Thôn Thôn.

Trong thú đồng Thôn Thôn hiện lên hắc quang, sau một khắc, tên Xi Tù kia không khỏi biến sắc khi nhìn thấy, ở hư không bốn phía đột nhiên có từng vòng xoáy màu đen hiện lên, lao về phía hắn.

Các cường giả Ngụy Pháp Vực khác như Khương Bạt, Trang Tiểu Minh cũng đang triển lộ Pháp Vực, giao phong kịch liệt với cường địch.

Mà ở chiến đài phía dưới, các Nguyên Anh cảnh viên mãn của các tộc như Ngải Chích, Khương Hồng Anh, Kim Lam, Mông Sùng cũng đang toàn lực chém giết.

Khí huyết tinh nồng đậm phóng lên tận trời.

Tại chiến đài chỗ Ngải Chích, lúc này hắn đang bộc phát ra nguyên khí ngập trời, dùng thế công liên miên bất tuyệt ép cho tên cường giả bộ tộc Nghiệt thú đối diện không thể thở nổi. Mà lúc này, hắn vẫn còn có thể nhàn hạ quan sát tình hình chiến đấu xung quanh.

Sau đó hắn phát hiện, trong các chiến đài trên Tổ Hồn sơn bây giờ, xét trên tổng thể thì vẫn là Vạn Thú Thiên đang nắm giữ ưu thế không nhỏ.

Điều này làm cho hắn thầm thở phào một hơi, chợt lại nghiền ngẫm nhìn về phía thân ảnh đứng yên bên ngoài Tổ Hồn sơn kia. Hắn rõ ràng hiện nay Chu Nguyên là đang chờ đợi thười cơ, hoặc nói cụ thể hơn là... làm kiêu.

Nhưng hiển nhiên kẻ này đánh giá thấp thực lực tổng thể của Vạn Thú Thiên, cục diện bây giờ đang rất tốt đẹp, Vạn Thú Thiên cũng không cần có Chu Nguyên ra tay.

- Ha ha, đến lúc đó hắn không thể đóng góp chút cống hiến gì, thì đừng mơ có thể nhận hạt giống Pháp Vực từ Ngải di!

Ngải Chích cười lạnh một tiếng, lại không tiếp tục để ý tới Chu Nguyên nữa, mà tăng lên thế công, bắt đầu đối phó địch nhân.

Trong lúc cả tòa Tổ Hồn sơn đều đang bộc phát ra từng trận chiến kịch liệt.

Tại trong dải tòa chiến đài ở chân núi kia, nơi đây là nơi chiến đấu của các cấp độ thấp, số lượng rất nhiều, cũng ít ai chú ý tới nơi đây.

Ai cũng không biết, trong một tòa chiến đài cỡ nhỏ ấy, có một tên người áo đen đang ngẩng đầu nhìn khắp trận chiến đang bộc phát trong núi.

Áo bào đen che khuất khuôn mặt hắn, chỉ để lại một chút bóng mờ.

Mà lúc này, dưới chân hắn là một bộ thi thể to lớn, hiển nhiên là cường giả Vạn Thú Thiên bị hắn chém giết trước đây.

Từ trong hắc bào đột nhiên truyền ra tiếng cười khàn khàn không rõ.

Sau đó thi hài dưới chân bắt đầu hòa tan, dần dần dung nhập vào trong chiến đài, trong mơ hồ có một đạo Nguyên văn quỷ dị chợt lóe lên trên mặt đất…

Bình Luận (0)
Comment