- Có vẻ thể cục rất có lợi cho chúng ta!
Ở ngoài Tổ Hồn sơn, Ngải Thanh cũng đang quan sát tình hình chiến đấu. Đôi mắt đẹp lướt qua từng tòa chiến đài, Ngải Thanh không khỏi kinh ngạc khi phát hiện đúng là bên Vạn Thú Thiên đang chiếm cứ ưu thế rất lớn, trái lại bên bộ tộc Nghiệt thú bên kia lại đang dần bại lui, thỉnh thoảng lại có người chết trên chiến đài.
Nhưng vừa nói ra miệng, nàng lại cảm thấy có chút áy náy. Bởi vì nếu thật là tình hình như thế này, vậy Vạn Thú Thiên có thể dễ dàng ngăn chặn bộ tộc Nghiệt thú, mà Chu Nguyên cũng sẽ không có cơ hội ra tay. Đến lúc đó, với tính cách của Ngải Chích, thì sợ rằng hắn sẽ không để yên cho Chu Nguyên lấy hạt giống Pháp Vực.
- Chu Nguyên, huynh cũng không cần lo lắng, tiểu cô đã nói là làm, chắc chắn sẽ để lại hạt giống Pháp Vực cho huynh. – Ngải Thanh vội vàng nói.
Chu Nguyên lại không trả lời nàng, bởi vì ánh mắt hắn cũng đang quan sát đông đảo chiến đài trên Tổ Hồn sơn.
Nếu chỉ nhìn từ mặt ngoài, đúng là bây giờ bên Vạn Thú Thiên đang chiếm cứ được ưu thế. Nhưng chính vì điểm này, mới khiến cho Chu Nguyên không khỏi cau mày. Cũng không phải là Chu Nguyên nhỏ nhen đến mức không muốn nhìn Vạn Thú Thiên thuận lợi, dù sao hắn chỉ có mâu thuẫn với đám Ngải Chích, Khương Bạt, sẽ không giận lây sang toàn bộ đội ngũ Vạn Thú Thiên.
Điều làm Chu Nguyên lo lắng, là từ góc độ logic mà xem xét, thì rõ ràng là bộ tộc Nghiệt thú có chuẩn bị mới tới, bây giờ lại dễ dàng bị Vạn Thú Thiên áp chế, đây là rất không hợp lý.
Hơn nữa…
- Nếu đúng là Vạn Thú Thiên có thể chiếm cứ ưu thế một cách đơn giản như thế này, vậy vì sao trong suốt một tháng trước đây, khi hai bên giằng co, lại không hề có tiến triển gì? – Chu Nguyên mớ miệng nói.
Ngải Thanh nghe vậy không khỏi giật mình. Đúng là trong một tháng trước đây, hay bên giằng co chém giết không ngừng, nhưng Vạn Thú Thiên lại chưa từng giành được chút ưu thế nào từ tay bộ tộc Nghiệt thú, dẫn tới chẳng thăm dò được chút nội tình nào của bộ tộc này.
- Ý… ý của huynh là sao? – Ngải Thanh lo lắng hỏi.
Chu Nguyên trầm mặc không trả lời. Bởi vì hắn cũng không biết bộ tộc Nghiệt thú đang định mưu đồ chuyện gì. Nếu đây chỉ đơn giản là giả yếu thế lừa địch nhân chủ quan, thì cũng không cần thiết phải hi sinh bao nhiêu nhân mã thế này.
Đột nhiên, cảm giác bất an trong lòng Chu Nguyên lại càng trầm trọng hơn.
Đến tột cùng bộ tộc Nghiệt thú muốn làm gì?
Chu Nguyên nhìn chăm chú vào từng tòa chiến đài trên Tổ Hồn sơn, sau một lúc, vẻ mặt hơi động, sâu trong đồng tử có Thánh Văn hiện lên.
Phá Chướng Thánh Văn!
Thánh Văn xoay chuyển, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi.
Trước mặt Chu Nguyên là một thế giới đỏ bừng, có vô biên vô tận khí hung sát đang bay lên từ Tổ Hồn sơn, che khuất cả bầy trời, làm cho người ta tê cả da đầu.
Mức độ hung sát quá mãnh liệt, ngay cả thần hồn cũng bị ảnh hưởng. Nhưng cũng may Chu Nguyên có lực lượng của Phá Chướng Thánh Văn bảo vê, nên có thể phát hiện ra một chút dị thường.
Hắn nhìn thấy, trên Tổ Hồn sơn kia đang có những vòng xoáy nho nhỏ, những vòng xoáy này phân bố tán loạn, nhưng số lượng lại đang tăng lên với tốc độ kinh người, mỗi vòng xoáy đều đang dẫn dắt từ từ từng dòng khí hung sát tỏa ra từ trong Tổ Hồn sơn kia.
- Những vòng xoáy này…
Chu Nguyên chấn động trong lòng, bởi vì hắn phát hiện phàm là nơi có vòng xoáy xuất hiện thì đều là nơi có thành viên bộ tộc Nghiệt thú chết trận trên đài.
Phát hiện này làm da đầu Chu Nguyên không khỏi tê rần. Chẳng lẽ đúng là bộ tộc Nghiệt thú đúng là muốn hi sinh tính mệnh những người này, coi đó là chất môi giới, từ đó tạo ra những vòng xoáy huyết hồng này?
Bọn chúng muốn làm gì?
Chu Nguyên không biết những vòng xoáy này có tác dụng gì, nhưng chẳng khó để đoán ra đây chính là một phần trong mưu đồ của bộ tộc Nghiệt thú.
- Hả? Mốt số vòng xoáy huyết hồng đang bắt đầu kết nối lại với nhau.
Bất chợt, Chu Nguyên phát hiện ra rằng theo thời gian trôi qua, có một đường quỹ tích đang dần dần kết nối các vòng xoáy lại với nhau. Đường kết nối này phức tạp, tối nghĩa khó hiểu, Chu Nguyên vốn định lần theo quỹ tích để thôi diễn, nhưng lại phát hiện dù là thần hồn Hóa cảnh hậu kỳ như hắn, khi bắt đầu phân tích cũng rung động không ngừng.
Điều này nói rõ cái gì? Chứng tỏ rằng bố cục trước mắt này không phải là thứ mà thần hồn Hóa cảnh có thể phá giải được.
Trong lòng Chu Nguyên không khỏi chấn động, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía đường quỹ tích xuất hiện cuối cùng kia.
Ở nơi đó có một tòa chiến đài, nằm ở vị trí sườn núi, vị trí địa lý khá hẻo lánh.
Mà lúc này, trong chiến đài có một bóng người áo đen, dưới chân hắn là một bộ thi thể của cường giả Vạn Thú Thiên.
Chu Nguyên nhìn bóng người áo đen này, sắc mặt hơi đổi, bởi vì trong cảm nhận của hắn, lại không thể phát hiện ra sự tồn tại của kẻ này. Nếu không phải có Phá Chướng Thánh Văn, thì sợ là Chu Nguyên không thể phát hiện ra có kẻ này trong chiến đài.
Kẻ này rất quái lạ.
Nhưng chính lúc ánh mắt Chu Nguyên khóa chặt người áo đen, thì dường như kẻ này cũng cảm ứng được, hắn nghiêng đầu, ánh mắt giấu dưới mũ trùm lạnh lùng nhìn xuyên hư không, va chạm với ánh mắt Chu Nguyên.
Oanh!
Trong đầu Chu Nguyên lập tức vang lên tiếng ầm ầm, thần hồn chấn động, may mà hắn kịp vận chuyển lực lượng thần hồn, trấn áp kịp thời.
Mãi sau một lúc lâu mới ổn định lại.
- Phù!
Chu Nguyên thở phào một hơi, sắc mặt có chút khó coi, trong khoảng khắc vừa rồi, nếu không phải thần hồn của hắn đã đạ tới Hóa cảnh hậu kỳ, thì sợ rằng đã trực tiếp bị trọng thương rồi.
Chu Nguyên lại nhìn lại vị trí tòa chiến đài kia, nhưng phát hiện chiến đài đã rỗng tuếch, người áo đen cũng biến mất không còn hình bóng.
Ở chỗ chiến đài đó chỉ còn lại một vòng xoáy huyết hồng mà người thường khó có thể phát hiện.
Điều này khiến cho sắc mặt Chu Nguyên không khỏi âm trầm. Quả như hắn đoán, bộ tộc Nghiệt thú có mưu đồ to lớn, mà đám vương tộc Nghiệt thú như tên Xi Uyên kia chỉ là cường địch ở bề nổi, mà người áo đên này mới là kẻ thù nguy hiểm nhất.
Ánh mắt Chu Nguyên lấp lóe, sau đó quay đầu nói với Ngải Thanh:
- Lập tức truyền tin cho mấy người Ngải Đoàn Tử, thông báo có người trong bộ tộc Nghiệt thú đang mượn lực lượng Tổ Hồn sơn để bố cục mưu đồ gì đó, âm mưu không nhỏ. Nếu coi nhẹ, sợ rằng lần này Vạn Thú Thiên phải thua thảm.
Ngải Thanh cũng bị lời này của Chu Nguyên dọa cho giật mình. Mặc dù nàng không biết âm mưu mà Chu Nguyên nói tới là gì, nhưng theo như hiểu biết về con người Chu Nguyên, thì phải có nguyên do gì đó mới khiến cho hắn trịnh trọng cảnh báo như vậy.
Thế là nàng không chút do dự lấy ra một cây linh vũ, trên thân linh vũ có khắc họa phù văn, phần trong trống rỗng, nầng hé miệng thổi vang, lập tức có một đạo sóng âm kì dị phát ra.
Sóng âm tán đi, trong các chiến đài Tổ Hồn sơn, sắc mặt đám người Ngải Đoàn Tử, Ngải Chích đều biến đổi.
Ánh mắt Ngải Chích biến ảo, nhưng cuối cùng vẫn cười lạnh nói:
- Chắc tên kia vì muốn thể hiện một chút, nên mới tìm lí do dọa chúng ta?