Quang diễm dần ngưng kết, cuối cùng ngưng tụ thành một tòa lô đỉnh to lớn!
Lô đỉnh bao trùm quanh thân Ngải Chích, ở bên trong có từng cơn sóng quang diễm mãnh liệt như sóng triều, từng lớp từng lớp va vào vách lò.
Trong mơ hồ, dường như có từng đợt ba động cuồng bạo không gì sánh được phát ra.
- Tưởng là cái xác rùa đen này có thể bảo vệ được ngươi chắc? – Phạm Phong cười lạnh, chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, trong hắc phong vô biên kia lập tức bắn ra hai đạo hắc quang. Hắc quang giao thoa, hóa thành một cây Hắc Phong Tiễn.
Hắc Phong Tiễn phát ra từng đợt sắc bén, tiếng gió chấn động, đủ để cắt chém vạn vật!
- Hắc Phong Phân Hải Tiễn!
Phạm Phong hét to một tiếng, chỉ thấy hắc quang lướt đi, xuyên qua hư không, tựa như hai con mãng xà không lồ màu đen, trực tiếp đâm về phía lô đỉnh quang diễm kia.
Keng!
Cả hai va chạm phát ra từng đợt âm thanh vang vọng, đỉnh lô quang diễm rung động kịch liệt.
Keng! Keng!
Nhưng đối mặt với thế công liên tục của Hắc Phong Tiễn, đỉnh lô quang diễm lại thể hiện ra lực phòng ngự kinh người. Tuy rằng nó liên tục rung động, hơn nữa đã bắt đầu xuất hiện vết rách, nhưng lại chưa từng vỡ nát.
Trong đỉnh lô quang diễm, sắc mặt Ngải Chích đã hơi tái nhợt, thậm chí có máu tươi chảy ra ở khóe miệng, nhưng hắn vẫn không để ý tới, chỉ dốc hết toàn lực duy trì đỉnh lô.
Bởi vì trong đỉnh lô, từng cơn quang diễm đang liên tục đánh thẳng vào nắp đỉnh, cứ qua mỗi lần va đụng như vậy, một luồng lực lượng kinh khủng đang ấp ủ bên trong lại mạnh hơn mấy phần.
Một đôi đồng tử lạnh lẽo cùng sát ý xuyên qua đỉnh lô, khóa chặt Phạm Phong.
Keng! Keng!
Phạm Phong không ngừng phát động thế công kinh người, miệng cũng không ngừng cười chê:
- Không biết nhà ngươi là người của tộc Linh Phượng, hay là tộc Linh Quy đây?
Mặc dù miệng trào phúng liên tục, nhưng ánh mắt của Phạm Phong lại có chút âm trầm, bởi vì hắn đã bắt đầu cảm nhận được một chút bất an.
Keng!
Cũng vào đúng lúc này, khi Hắc Phong Tiễn lại va chạm một lần nữa với đỉnh lô, thì trên đỉnh lô quang diễm kia lại đột nhiên mở ra một vết nứt.
Phạm Phong thấy thế, vô cùng vui mừng, nhìn xuyên qua khe hở, có thể thấy thân ảnh Ngải Chích chằm trong biên quang diễm hừng hực.
- Chết đi cho ta!
Phạm Phong cười gằn, vừa định xé mở vết rách, triệt để hủy diệt đỉnh lô, lôi Ngải Chích từ trong ra để chém giết.
Nhưng cũng chính tại lúc này, trong đỉnh lô quang diễm, khóe miệng Ngải Chích dần lộ ra một nụ cười tàn khốc.
Hai tay hắn chầm chậm khép lại.
Toàn bộ âm thanh trong đỉnh lô quang diễm đột nhiên biến mất.
Chỉ có âm thanh trầm thấp kia của hắn truyền ra.
- Thất Diễm Lô, Diệt Vực!
Oanh!
Trong chớp mắt tiếp theo, đỉnh lô quang diễm đột nhiên phun ra vạn đạo ánh lửa, tựa như núi lửa phun tròa.
Quang diễm bày sắc điên cuồng lao ra tàn phá bừa bãi.
Những nơi quang diễm đi qua, hắc phong liên tục tan ra, cả Pháp Vực ngàn trượng đều như bị nhen lựa, nhanh chóng bốc cháy, tàn lụi.
Phạm Phong hoảng sợ quá đỗi, vội vàng thu hồi Pháp Vực.
Ầm ầm!
Nhưng đã không còn kịp rồi, quang diễm kinh khủng như cơn sóng thần, quét sạch mà qua, chỉ qua mấy tức ngắn ngủi đã đốt tàn lụi Hắc Phong Pháp Vực.
Mà thân ảnh Phạm Phong thì càng là đứng mũi chịu sào, bị biển quang diễm kia tràn tới, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khi quang diễm đi qua, chỉ thấy có một bộ thân thể cháy đen xuất hiện trên chiến đài, sinh cơ yếu ớt.
Giữa thiên địa, vô số ánh mắt rung động nhìn qua cảnh này.
Sau một khắc, đội ngũ Vạn Thú Thiên lập tức bộc phát ra từng tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Bọn hắn nhìn về phía thân ảnh sừng sững giữa sân kia, mặc dù lúc này Ngải Chích cũng khá chật vật, sắc mặt trắng bệch, khí thế uể oải, nhưng ánh mắt phấn chấn cùng hào quang lại không che giấu được.
Hắn thắng!
Trong Tổ Hồn sơn, những nhân vật đứng đầu các tộc như Khương Hồng Anh, Kim Lam, Mông Sùng, thấy cảnh này cũng không khỏi chấn động.
Không ngờ Ngải Chích đã mạnh tới một bước này rồi…
Oanh!
Giữa tiếng hoan hô đầy trời, đột nhiên có một đạo nguyên khí nổ tung vang lên ở trên một tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống ở càng cao hơn kia.
Tiếp sau đó là một tiếng long ngâm thê lương vang lên.
Sau đó, rất nhiều cường giả Vạn Thú Thiên kinh hãi tột độ khi nhìn thấy, một bóng long ảnh to lớn, mang theo long huyết đầy trời, ngã xuống trên chiến đài.
Tiếng hoan hô bên Vạn Thú Thiên lập tức im bặt lại.
Từng ánh mắt ngơ ngác nhìn qua nơi đó, trong lòng dâng lên khí lạnh.
Đặc biệt là Khương Hồng Anh, toàn thân run rẩy.
Bởi vì long ảnh kia, rõ ràng là Ngụy Pháp Vực của tộc Huyền Long bọn hắn, Khương Bạt!
Phải biết, thực lực của Khương Bạt đủ để xếp vào top ba trong hàng ngũ Ngụy Pháp Vực của Vạn Thú Thiên, trụ cột như vậy mà giờ đây đã ngã xuống rồi?!
Từng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía đối diện, chỉ thấy ở nơi đó có một bóng người khô gầy, thân thể như bộ hài cốt, đang cười hì hì ở đó.
Hai tay của hắn tựa như bạch cốt, trên đó còn lưu lại huyết nhục móc ra từ trên người Khương Bạt.
Đó là Xi Bắc, cũng là Ngụy Pháp Vực đỉnh tiêm trong Vương tộc của bộ tộc Nghiệt thú. Thực lực của hắn cón mạnh hơn nhiều so với tên Phạm Phong vừa bị Ngải Chích đánh bại kia.
Xi Bắc đánh trọng thương Khương Bạt, không để ý thân hình khổng lồ còn đang giãy dụa kia, mà là nghiêng đầu, quăng ánh mắt đầy lạnh lẽo về phía chiến đài chỗ Ngải Chích.
Xi Bắc đánh giá Ngải Chích, trên gương mặt như xương trắng kia lộ ra nụ cười đáng sợ, bàn tay vỗ nhẹ, nhẹ nhàng nói:
- Không tệ lắm, có thế đánh phá Pháp Vực của tên phế vật Phạm Phong kia…
Hắn ngoắc ngoắc tay.
- Nếu đã thế, có dám đến nơi này của ta chơi một chút không?
m thanh của hắn truyền ra, mà trong lòng Ngải Chích lại dâng lên một luồng sợ hãi.
Hắn có cảm giác, nếu bản thân dám tới chiến đài trên đó, chỉ sợ bản thân… sẽ chết!
Trên Tổ Hồn sơn, bầu không khí vốn tràn ngập khí hung sát nay lại hơi ngưng trệ.
Rất nhiều ánh mắt của hai bên đều dừng lại trên thân Xi Bắc cùng Ngải Chích. Nhưng so ra mà nói, thì ánh mắt của bộ tộc Nghiệt thú bên kia thì đều là đữ tợn cùng trêu tức, mà bên Vạn Thú Thiên bên này thì đa phần là hoảng loạn cùng sợ hãi.
Mặc dù lúc này Xi Bắc cùng Ngải Chích đều đánh bại đối thủ của mình, nhưng nếu xét về cấp độ, thì hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Bởi vì kẻ mà Xi Bắc đánh bại chính là Khương Bạt, là người có thể xếp vào ba vị trí đầu trong rất nhiều cường giả Ngụy Pháp Vực của Vạn Thú Thiên. Mà Ngải Chích đánh bại Phạm Phong, lại chỉ là kẻ có xếp hạng thấp trong hàng ngũ Ngụy Pháp Vực của bộ tộc Nghiệt thú.
Ngải Chích có thể đánh bại Phạm Phong, nhưng nếu đối mặt với đối thủ như Xi Bắc, thì sợ là chỉ có nước thua trận.
Cho nên, nếu thật Ngải Chích dám xông về phía Xi Bắc, thì ắt là dữ nhiều lành ít.
Nhưng nếu giờ không lên, vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho sĩ khí của Vạn Thú Thiên.
Ngải Chích đã bị ép vào hoàn cảnh lưỡng nan.