Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1417 - Chương 1416: M Mưu Của Xi Bắc.

Chưa xác định
Chương 1416: m mưu của Xi Bắc.

Trong đông đảo cái nhìn soi mói ấy, gương mặt Ngải Chích dần âm trầm xuống, hắn vừa mới chỉ kịp đắc ý một chút khi đánh bại một tên cường giả Ngụy Pháp Vực mà thôi, thế mà chỉ trong giây lát, tâm tình này liền bị đạp nát hoàn toàn.

“Tên Khương Bạt đáng chết này, có thể phế vật đến mức này sao?!” – Nếu Khương Bạt có thể ngăn cản thêm chút thời gian nữa, vậy là hắn có thể chiếm được tòa chiến đài này rồi.

Cơn giận phun trào trong lòng làm Ngải Chích muốn lao lên quyết đấu với Xi Bắc, nhưng lý trí lại làm bước chân hắn không thể di chuyển nửa phần.

Bởi vì uy áp phát ra từ trên thân Xi Bắc còn mạnh hơn Phạm Phong gấp mấy lần, chắc chắn kẻ này cũng là nhân vật đỉnh tiêm trong bộ tộc Nghiệt thú. Với thực lực bây giơ của Ngải Chích thì khó mà địch nổi.

Trừ phi lúc này hắn cũng đã bước vào Ngụy Pháp Vực thì mới có cơ hội, nhưng hiển nhiên chuyện này là không thực tế.

Trong lòng suy nghĩ qua lại, Ngải Chích vẫn không dám đáp lại lời khiêu khích của Xi Bắc, dần trầm mặc xuống.

Rất nhiều người của Vạn Thú Thiên thấy cảnh này, quang mang trong mắt dần ảm đạm xuống. Nhưng bọn hắn cũng hiểu, với cục diện thế này thì hành động của Ngải Chích mới là lý trí.

Xi Bắc nhìn chằm chằm Ngải Chích, trong miệng phát ra tiếng cười khàn khàn, hắn dậm dậm chiến đài dưới chân, từ từ nói:

- Trước đây lực lượng của chúng ta đều tăng lên, là vì kết giới vừa hoàn thành, khiến cho khí hung sát của Tổ Hồn sơn nhập vào cơ thể…

- Nhưng đó vẫn chỉ là bước đầu. Bây giờ tòa chiến đài dưới chân ta đây, chính là một trong những vị trí trung tâm của tòa không gian này. Nếu các ngươi không tìm ra người ngăn cản được ta, đến lúc vị trí trung tâm này được khơi thông, vậy mức độ tăng phúc cho mỗi người chúng ta sẽ mạnh hơn. Đến lúc đó... các người sẽ chết thảm hại hơn đó!

Trên gương mặt như xương khô của Xi Bắc lộ ra nụ cười khủng bố với Ngải Chích:

- Thế nên lúc này, người còn không mau lao lên, bắt lấy cơ hội được làm anh hùng này?

Tiếng nói của Xi Bắc truyền ra khiến cho rất nhiều cường giả Vạn Thú Thiên không khỏi biến sắc. Thậm chí ngay cả Ngải Đoàn Tử đang kịch chiến với Xi Uyên cũng trầm lòng xuống.

Bởi vì nàng cảm giác được, sợ rằng lời Xi Bắc nói là thật.

Bây giờ nàng còn có thể đánh bất phân cao thấp với Xi Uyên, nhưng nếu hắn lại được tăng phúc thêm một lần nữa, sợ rằng ngay cả nàng cũng sẽ phải rơi vào thế hạ phong.

Không biết từ lúc nào, Vạn Thú Thiên đã dần rơi vào thế yếu trong cuộc chiến lần này…

- Chu Nguyên, hắn nói thật ư? - Ở bên ngoài Tổ Hồn sơn, gương mặt xinh đẹp của Ngải Thanh đã trở nên tái nhợt.

Chu Nguyên trầm mặc một lúc, gật nhẹ đầu. Đến hiện tại vẫn liên tục có vòng xoáy huyết hồng thành hình. Mặc dù người áo đen kia đã không còn xuất hiện, nhưng đúng như Xi Bắc nói, chỗ chiến đài mà hắn đang đứng đang trở thành một điểm trung tâm trọng yếu.

Một khi điểm này liên thông, sẽ có thể điều động càng nhiều khí hung sát của Tổ Hồn sơn.

Ngải Thanh thấy thế, tâm lập tức chìm xuống.

- Ngải Chích sẽ là đối thủ của Xi Bắc ư? – Nàng ôm theo chút hi vọng cuối cùng, hỏi.

Chu Nguyên thản nhiên nói:

- Hắn đánh bại được tên Phạm Phong kia thì đã là cực hạn rồi. Mà Xi Bắc mạnh hơn Phạm Phong nhiều lắm, Ngải Chích không có cơ hội thắng. Thế nên hiện tại hắn lựa chọn không lên ứng chiến là rất lý trí.

Ngải Thanh nghe vậy, mặt không khỏi lộ vẻ buồn khổ, nhưng rồi như nghĩ tới cái gì, nàng đột nhiên nhìn về phía Chu Nguyên hỏi:

- Vậy còn huynh thì sao?

Chu Nguyên sáng tạo kỳ tích ở Cổ Nguyên Thiên đã để lại ấn tượng cực kì sâu sắc trong lòng Ngải Thanh. Cục diện ở thời điểm đó còn gian nan hơn nhiều so với hiện tại. Nhưng đến cuối cùng Chu Nguyên vẫn có thể dẫn theo đội ngũ Chư Thiên, phá cục giành chiến thành.

Chu Nguyên cụp mí mắt xuống, bình tĩnh nói:

- Ta sẽ không ra tay.

- Huynh không muốn ra tay, mà không phải là không ra tay được? – Đôi mắt phượng của Ngải Thanh nở rộ ra ánh sáng, phát hiện ẩn ý trong câu nói của Chu Nguyên.

Chu Nguyên cười nhẹ một tiếng, nói:

- Muội cũng quá đề cao ta rồi.

Dứt lời, lại không nói tiếp, chỉ bình đạm quan sát Tổ Hồn sơn.

Mà ở trên Tổ Hồn sơn, trên tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống kia, Xi Bắc thấy bên Vạn Thú Thiên vẫn không có động tĩnh, dường như có chút thất vọng, nói:

- Sao rồi? Không có ai dám tới à?

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Ngải Chích, sau đó lại nhìn về phía các cường giả thất phẩm đỉnh cao như Khương Hồng Anh, Kim Lam.

- Ta lại sợ ngươi chắc?!

Đột nhiên có tiếng quát giận dữ vang lên, chỉ thấy Khương Hồng Anh phá không mà ra, nguyên khí bộc phát kinh người, trường thương xích hồng trong tay mang theo dòng lũ cuồn cuộn, trực tiếp đánh về phái Xi Bắc.

Xi Bắc cười tủm tỉm nhìn Khương Hồng Anh giận dữ lao về phía mình, dường như rất tán thưởng gật gật đầu, chợt vỗ ra một chưởng.

Oanh!

Hư không vỡ nát, chỉ thấy một bàn tay bạch cốt khổng lồ phá vỡ không gian, trực tiếp va chạm cùng với dòng lũ nguyên khí do Khương Hồng Anh cuốn theo tới kia.

Ầm!

Trong nháy mắt va chạm, thế công của Khương Hồng Anh lập tức tán loạn, kình phong kinh khủng giày xéo thân thể cô ta, đánh cho cô ta phun máu bay ngược ra, trùng điệp đập xuống trên một tòa chiến đài.

Chỉ một chiêu, Khương Hồng Anh đã thảm bại.

Xi Bắc đánh bay Khương Hồng Anh, lại cuowifnois:

- Đàn ông Vạn Thú Thiên chết đâu hết rồi, còn không sánh bằng một người đàn bà!

Vừa nghe hắn nói vậy, vô số cường giả Vạn Thú Thiên tức đỏ bừng cả mắt.

- Ta giết ngươi.

Một tiếng hổ gầm kinh thiên vang lên, chỉ thấy Mông Sùng của Thần Hổ tộc cầm cự phủ trong tay, dữ tợn trảm xuống.

Chỉ thấy giữa thiên địa có hàn quang chếm xuống, mang theo sát khí vô biên.

Trên mặt Xi Bắc mang theo ý cười nhàn nhạt, bàn tay bạch cốt lại đánh ra, chỉ trong chớp mắt, không gian vặn vẹo, mà cây cự phủ kia cũng sụp đổ.

Thân thể to con của Mông Sùng bị bắn ngược ra như đạn pháp, xương cốt toàn thân vỡ vụn, máu tươi phun ra.

Chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, hai tên cường giả thất phẩm đỉnh cao của Vạn Thú Thiên đã trực tiếp bị Xi Bắc dễ dàng đánh cho trọng thương.

Mức độ chênh lệch to lớn giữa hai bên lộ rõ không thể nghi ngờ.

Nhưng cũng có người phát hiện, khi Khương Hồng Anh cùng Mông Sùng thảm bại, thì dường như khí hung sát ở trên tòa chiến đài của Xi Bắc lại trở nên càng thêm nồng nặc, từ đó dẫn tới khí hung sát của toàn bộ Tổ Hồn sơn đều hơi rung chuyển.

- Không ổn, hắn đang cố ý khích người khác tiến đến, mỗi khi hắn thắng một trận, liền có thể điều động càng nhiều khí hung sát. – Người phát hiện lập tức hô lên.

Xi Bắc cảm nhận khí hung sát dần nồng đậm lên trên chiến đài, cười nói:

- Xem ra các người còn chưa ngu tới mức hết thuốc chữa. Chà, nếu các ngươi lại thua một trận, vậy khí hung sát của tòa chiến đài này sẽ triệt để được phát động…

- Đương nhiên, dù cho không còn ai dám tới đây, thì cũng chỉ là khiến cho thời gian phát động khí hung sát kéo dài thêm chút mà thôi, cũng không có gì to tát…

Vô số cường giả Vạn Thú Thiên tái nhợt cả mặt, hóa ra trước giờ bọn hắn vẫn bị Xi Bắc trêu đùa. Hắn cố ý chọc giận mấy người Khương Hồng Anh, là để lấy sự thua cuộc của bọn hắn làm mồi ấp ủ cho khí hung sát của chiến đài.

Mà bây giờ, chỉ cần tòa chiến đài này thua thêm một trận nữa, vậy bước kế hoạch thứ hai của bộ tộc Nghiệt thú sẽ đạt được!

Thế nhưng, nếu không có ai đi lên, vậy cũng chỉ là trì hoãn thêm được chút thời gian thôi…

Cho nên, lúc này Vạn Thú Thiên bị Xi Bắc dồn tới hoàn cảnh cực kì khó xử.

Xi Bắc liếm láp vết máu sót lại trên bàn tay xương cốt, ánh mắt như cười mà không phải cười nhìn về phía Ngải Chích, nói:

- Đây là trận cuối cùng rồi đấy, ngươi không định thử một chút à?

Sắc mặt Ngải Chích lúc trắng lúc xanh, sau một lúc lâu, mới cắn răng nói:

- Mưu kế đã bại lộ mà còn muốn dùng à? Ta sẽ không mắc mưu ngươi đâu!

Đúng vậy, nếu hắn đi lên, vậy chính là thuận theo mưu kế của Xi Bắc, đến lúc đó đại cục sẽ sụp đổ.

Đây chính là cái cớ của Ngải Chích. Xưa nay ngạo khí như hắn, sẽ không thừa nhận một tia sợ hãi bị hẵn chôn sâu trong nội tâm.

Rất nhiều thành viên Vạn Thú Thiên thấy cảnh này, mặc dù biết có lẽ lựa chọn của Ngải Chích là không sai, nhưng chẳng biết tại sao, trogn lòng lại dâng lên niềm thất vọng.

Dù sao, trong lúc nguy nan, người ta thường mong có anh hùng xuất hiện.

Chỉ tiếc thế gian này, đa phần đều chỉ là kẻ phàm nhân.

Xi Bắc cười híp mắt, nói:

- Chỉ là đám rách rưởi Hạ Ngũ Thiên mà cũng dám vọng tưởng đấu cùng Thánh tộc à? Thật là ngu xuẩn, biết điều đi chết hết đi thì tốt rồi.

Vô số cường giả Vạn Thú Thiên tức giận đến phun lửa.

Chỉ là, ở bên ngoài Tổ Hồn sơn, Chu Nguyên vốn đang xếp bằng trên đỉnh núi, nghe thấy lời này lại cau mày, cau đó cười nhạt một tiếng.

- Thứ đồ cẩu nương dưỡng* như ngươi, mắng Vạn Thú Thiên thì cứ mắng đi, còn mắng lan sang khác các Thiên Vực khác làm gì?

cẩu nương dưỡng: ch đẻ.

Bình Luận (0)
Comment