Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1418 - Chương 1417: Cái Giá Để Ra Tay.

Chưa xác định
Chương 1417: Cái giá để ra tay.

Khi âm thanh của Chu Nguyên truyền ra, thì trên rất nhiều chiến đài trên Tổ Hồn sơn lập tức trở nên yên tĩnh. Ngay sau đó, từng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Mà khi mọi người nhìn thấy người vừa mở miệng, thì không khỏi kinh ngạc.

- Chu Nguyên?

Không ít cường giả Vạn Thú Thiên đều không khỏi kinh ngạc. Trước đây Chu Nguyên vẫn luôn tỏ thái đồ thờ ơ lạnh nhạt với cuộc chiến trên Tổ Hồn sơn. Nhưng mọi người đều không quá để ý, bởi vì họ đều cho rằng chỉ bằng thực lực của Vạn Thú Thiên là đã đủ đè ép lại bộ tộc Nghiệt thú rồi.

Hơn nữa, với thái độ của Ngải Chích đối với Chu Nguyên, cũng đủ hiểu là Chu Nguyên sẽ có thái độ khó chịu đối với người Vạn Thú Thiên. Thế là tất cả mọi người đều không nghĩ tới người này có thể giúp được gì.

Thế mà lúc này, trong hoàn cảnh lúng túng như vậy, Chu Nguyên lại đột nhiên lên tiếng, thế là khiến cho nhiều người không khỏi chú ý.

Xi Bắc cũng hơi nao nao, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt Chu Nguyên ở xa xa, mà khi thấy được diện mạo của hắn, hai mắt lập tức híp lại.

- Hỗn Nguyên Thiên, Chu Nguyên? – Hắn hơi kinh ngạc nói.

Không ngờ kẻ này lại nhận biết Chu Nguyên.

Nhưng ngẫm lại cũng không có gì lạ. Chu Nguyên đã từng đánh bại thiên kiêu Thánh tộc trong Cổ Nguyên Thiên, hẳn là việc này đã được truyền lưu trong nội bộ Thánh tộc, mà thân là cường giả tinh anh của bộ tộc Nghiệt thú, Xi Bắc biết tới Chu Nguyên cũng là chuyện thường.

- Thú vị thật, trong Long Linh Động Thiên của Vạn Thú Thiên lại có một tên Nhân tộc xuất hiện.

Xi Bắc cười khẽ, chợt ánh mắt trở nên u lãnh nhìn Chu Nguyên, thản nhiên nói:

- Tuy rằng ngươi cũng khá có tên tuổi từ sau vụ Cổ Nguyên Thiên kia, nhưng có phải vì thế mà ngươi trở nên không biết điều rồi không?

- Chỉ là một tên tiểu bối mới bước vào Nguyên Anh cảnh, mà dám nhúng tay vào cục diện ở chỗ này à?

Trên đỉnh núi, Chu Nguyên cười một tiếng, nói:

- Trước đây, tại Cổ Nguyên Thiên, tên Thánh thiên kiêu Già Đồ kia cũng đã từng nói những lời tương tự như ngươi vừa nói. Xem ra các ngươi cũng chỉ biết nhai đi nhai lại mấy câu này thôi à?

Xi Bắc nhìn chằm chằm Chu Nguyên, trong mắt phun trào sát khí, khóe môi hắn hơi nhếch lên, nói:

- Xem ra ngươi thật muốn lên đây chơi đùa rồi? Tới đi, nếu ta có thể mang đầu ngươi về, thì sẽ được Thánh tộc ban cho rất nhiều phần thưởng đây!

Ánh mắt Xi Bắc dần trở nên dữ tợn, nguyên khí kinh khủng quanh thân dần ngưng tụ.

Rất nhiều cường giả Vạn Thú Thiên đều sáng mắt lên, xem ra Chu Nguyên thật định ra tay. Mặc dù không biết hắn có địch nổi Xi Bắc hay không nhưng dũng khí của hắn lại làm cho sĩ khí phấn chấn hơn một chút.

Thế nhưng, đối mặt với lời khiêu chiến của Xi Bắc, Chu Nguyên lại vương vai, mệt mỏi nói:

- Không đi!

Nghe vậy, không chỉ nhiều cường giả Vạn Thú Thiên cứng đờ mặt, ngay cả Xi Bắc cũng run rẩy khóe miệng, khí thế vừa ngưng tụ tan đi hơn phân nửa, điều này làm cho hắn tức giận.

- Không ngờ kẻ từng khiến cho Thánh tộc phải chùn bước tại Cổ Nguyên Thiên, bản chất thực ra lại là nhát như chuột? – Xi Bắc cười lạnh nói.

Chu Nguyên lắc đầu cười nói:

- Không phải, mà là vì có người đã từng cảnh cáo ta, không nên có hành động gì đoạt danh tiếng tại Long Linh Động Thiên này.

Nghe vậy, bên Vạn Thú Thiên không khỏi trầm mặc, một vài ánh mắt không khỏi nhìn lướt qua Ngải Chích.

Mà vẻ mặt Ngải Chích cũng hơi cứng ngắc lại, ẩn ý chế giễu trong lời nói của Chu Nguyên khiến cho hắn lúng túng, xấu hổ không gì sánh được.

Thế là hắn nhịn không được lạnh lùng nói:

- Chu Nguyên, không cần nói mát. Dù cho ngươi ra tay, cũng không thay đổi được gì! Thế nên đừng nói mấy lời vô dụng này!

- Ngươi nói rất đúng! – Chu Nguyên cười cười.

Ngải Chích thấy vậy, khóe mắt run rẩy, cảm thấy tức ngực.

- Chu Nguyên…

Mà lúc này, có một âm thanh khác truyền ra từ trên một tòa chiến đài cho tuyển thủ hạt giống, đó là Ngải Đoàn Tử.

Nàng vừa phải kịch chiến với Xi Uyên, nhưng cũng vẫn còn để lại một phần tinh thần chú ý tình huống bên này, lúc này thấy vậy liền nói:

- Chu Nguyên, đúng là hành vi trước đây của Ngải Chích là rất nhỏ nhen, nhưng cũng mong huynh nhớ tới Thánh tộc là kẻ địch của Chư Thiên, nếu đã có thể ra tay thì xin hãy hỗ trợ.

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Ngải Chích không khỏi tái nhợt, muốn phản bác, nhưng cuối cùng không nói ra lời. Bởi vì trước đây hắn đã lựa chọn tránh chiến, nên giờ đã không còn tư cách nói thêm cái gì.

Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn Ngải Đoàn Tử, bất đắc dĩ nói:

- Cô cũng quá đề cao ta rồi. Đừng quên tên này cũng tính là có số có má trong Ngụy Pháp Vực, mà ta, ngay cả cấp độ Nguyên Anh viên mãn cũng chưa đat tới.

Ngải Đoàn Tử trầm mặc, mặc dù nàng biết đây là sự thật, nhưng nàng lại có thể cảm giác được, thực tế Chu Nguyên không hề e ngại Xi Bắc, chứng tỏ hắn có thủ đoạn nào đỏ để chống lại. Mặc dù thật khó có thể tin, nhưng ngay cả tình thế như ở Cổ Nguyên Thiên cũng bị hắn sáng tạo ra kỳ tích, vậy cũng đâu thiếu một lần sáng tạo kỳ tích nữa ở Long Linh Động Thiên?

Chu Nguyên vẫn chối từ như vậy, sợ là vì vẫn còn không vui vì thái độ hùng hổ trước đây của Ngải Chích.

Nhưng nàng cũng hiểu, trước đó thái độ Ngải Chích như vậy, trong lòng Chu Nguyên khso chịu là chuyện đương nhiên.

- Chu Nguyên…

Lúc này, Ngải Thanh ở bên cũng gần như cầu khẩn nhìn Chu Nguyên.

Chu Nguyên khoát tay áo, nói:

- Tình huống cũng không kém đến nỗi như mọi người tưởng. Nếu tên Ngải Chích kia dám đi lên, vẫn có thể đấu qua lại với tên kia vài hiệp, mặc dù khả năng cao là cuối cùng vẫn bị đánh chết…

- Mà Chu Nguyên ta cũng là người có nhỏ nhen, đã bị nhục nhã lại còn ra tay giúp người… - Chu Nguyên thầm nói.

Thật ra thực tế là cuối cùng Chu Nguyên vẫn sẽ ra tay, bởi vì mặc kệ tên Ngải Chích kia đáng ghét đến mức nào, nhưng lúc này Thôn Thôn vẫn còn đang ở Tổ Hồn sơn, mặc dù bây giờ nó vẫn có thể thoải mái đè ép đối thủ, nhưng nếu bộ tộc Nghiệt thú lại được tăng phúc lần hai, thì sợ là ngay cả Thôn Thôn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Chỉ vì tên Ngải Chích kia quá đáng ghét, thế nên Chu Nguyên cũng phải chơi khăm tên này vài hồi, mới thoải mái được.

Cũng đúng lúc này, trong lòng Chu Nguyên hơi động, bởi vì hắn cảm giác được có một ánh mắt mệnh mông khó lường đang tập trung vào trên người mình.

Ánh mắt đó đến từ không gian bên ngoài…

Đến từ Thánh Giả của Vạn Thú Thiên!

Xem ra đúng là bọn họ vẫn đang quan sát nơi này.

Ánh mắt xuyên qua không gian mà tới, mặc dù không mang theo bất kì tin tức gì, nhưng Chu Nguyên lại có thể hiểu được ẩn ý trong ánh mắt ấy.

Thánh Giả hi vọng hắn ra tay.

“Nhìn ta làm cái gì… Là Thánh Giả thì muốn ta làm gì thì phải làm cái đó à, Thánh Giả rất to à?”

Chu Nguyên bĩu môi, nhưng ngay sau một khắc lại thở dài một hơi, thôi thôi, hình như đúng là Thánh Giả rất to!

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Ngải Đoàn Tử, duỗi ra hai ngón tay nói:

- Ta có thể ra tay, nhưng với điều kiện, là nếu ta giải quyết được tên này, sau khi chuyện kết thúc thì phải đưa cho ta hai viên hạt giống Pháp Vực. – Chu Nguyên nghiêm túc nói.

Nghe vậy, các thành viên Vạn Thú Thiên khong khỏi xôn xao.

Nhưng chợt vẻ mặt đám người lại trở nên cổ quái hơn. Trước đây Ngải Chích không muốn Chu Nguyên chiếm được một viên hạt giống Pháp Vực, nên mới ngăn cản Chu Nguyên ra tay. Mà bây giờ lại muốn Chu Nguyên xuất thủ, thì điều kiện là phải thêm thêm 1 viên hạt giống Pháp Vực, hiển nhiên đây là vì xoáy vào lòng Ngải Chích một phen.

Lúc này Ngải Chích cũng gần như phẫn nộ rồi, hắn giận dữ nói:

- Chu Nguyên, đừng có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Ánh mắt hắn lại chuyển hướng Ngải Đoàn Tử, nói:

- Để ta đi đối phó Xi Bắc!

Ngải Đoàn Tử liếc qua hắn, thản nhiên nói:

- Trong lòng ngươi đã có sợ hãi, dù ra tay, cũng không còn phần thắng.

- Vậy hắn thì có thể sao? – Ngải Chích không phục nói.

- Tối thiểu là có hi vọng hơn ngươi.

Nghe vậy, Ngải Chích giật giật bờ môi, sắc mặt tái nhợt, không nói ra được một câu nào nữa.

Ánh mắt Ngải Đoàn Tử dần trở nên lạnh lẽo, chợt nói thẳng:

- Chu Nguyên, ra tay đi, nếu cuối cùng có thể thành công, vậy Vạn Thú Thiên ta sẽ tặng cho huynh hai viên hạt giống Pháp Vực!

Chu Nguyên đứng dậy, vươn vương vai, sau đó cười cười với Ngải Thanh ở bên cạnh:

- Thôi được, tiếp đây là đến lượt ta biểu diễn rồi.

- Hi vọng có thể kiếm về hai viên hạt giống Pháp Vực!

Chu Nguyên cười cười, bước ra một bước, hư không chập trùng, chỉ một khắc sau, thân ảnh hắn đã xuất hiện trên chiến đài nơi Xi Bắc đang đứng.

Bình Luận (0)
Comment