Nham tương tung vãi đầy trời, bóng ma nham tương cực kì hung hãn kia lại bị một chưởng của Xi Bắc bóp nát.
Vô số cường giả Vạn Thú Thiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Thực lực của Xi Bắc quả là kinh khủng, lại thêm uy lực của Ngụy Pháp Vực tỏa ra, tạo ra sức hủy diệt khiến người ta tê cả da đầu.
Xi Bắc đứng trong chiến đài, nhìn qua màn mua nham tương tung vãi đầy trời kia, hai mắt híp lại, cười nói:
- Chết chưa?
Oanh!
Chỉ là âm thanh hắn vừa dứt, hư không trước mặt lại đột nhiên vỡ ra, một quang ảnh bắn mạnh mà ra, kéo theo dòng lũ nguyên khí sắc bén vô địch trảm về phía Xi Bắc.
Trên mặt Xi Bắc lộ ra nụ cười lạnh lẽo, bàn tay nâng lên, vô số bạch cốt ngưng tụ trong lòng tay, hóa thành một bàn tay bạch cốt khổng lồ, trực tiếp chụp tới.
Hư không vỡ nát.
Ầm!
Quang ảnh đang lao tới trực tiếp bị bàn tay bạch cốt đập xuống mặt đất, khiến cả vùng đất đều nứt vỡ ra.
- Dám đánh lén tại trong phạm vi Pháp Vực của ta? Nên nói ngươi là quá ngây thơ, hay là quá ngu xuẩn đây? – Xi Bắc cười lạnh lẽo, sau đó giơ lên bàn tay bạch cốt.
Ánh mắt nhìn lại, lại chợt giật mình, bởi vì bàn tay bạch cốt giơ lên, để lộ ra bộ dáng của quang ảnh, đúng là mặt mũi của Chu Nguyên, nhưng làn da lại là màu bạch, hơn nữa mặc dù bị Xi Bắc đập vỡ, nhưng thân thể màu bạc này lại không có chút máu nào chảy ra.
Ong!!!
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng kiếm ngân kinh thiên vang lên từ sau lưng Xi Bắc, một luồng khí thế sắc bén tràn ra, làm cho làn da hắn đều không khỏi nhói nhói.
Xi Bắc quay đầu, chỉ thấy hư không sau lưng vỡ nát, ở trong đó có bảy ánh kiếm bảy màu lao ra.
Bảy đạo kiếm quang lộng lẫy vô cùng, tựa như ẩn chứa cả tinh hà. Chỉ là, Xi Bắc lại cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn chứa trong sự lộng lẫy ấy.
Khí tức đó khiến Xi Bắc hiểu, nếu hắn cứ chủ quan đón đỡ bảy đạo kiếm quang này, thì dù hắn có là Ngụy Pháp Vực, cũng phải ăn đau khổ.
Cũng may từ đầu đến giờ hắn vẫn có lòng phòng bị Chu Nguyên.
Tất cả những lời lẽ khinh miệt từ trước đến giờ đều chỉ là biểu tượng giả dối. Xi Bắc không phải kẻ ngu, hắn biết rõ thực lực của những Thánh thiên kiêu của Thánh tộc kia là mạnh đến mức nào. Tuy rằng Chu Nguyên chỉ đánh bại Thánh thiên kiêu Thiên Dương cảnh, nhưng phải biết, ở trong Thánh tộc, chỉ có người có thiên phú cùng tiềm lực yêu nghiệt đến mức làm người tuyệt vọng mới có thể có được xưng hô như vậy.
Mà Chu Nguyên lại có thể đánh bại được tên Thánh thiên kiêu Thiên Dương cảnh kia, dù cho có yếu tố may mắn ở bên trong đi nữa, thì cũng gián tiếp chứng tỏ năng lực ưu tú của hắn rồi.
Đối mặt với đối thủ như vậy, dù cho hắn mới chỉ có thực lực Đại Nguyên Anh cảnh, Xi Bắc vẫn luôn lưu lại một chút cảnh giác.
Mà chính vì sự cảnh giác này, đã trở thành điểm tựa để hắn đón đỡ lần phản kích này của Chu Nguyên.
Bàn tay giấu trong tay áo của Xi Bắc đã kết thành ấn pháp từ trước, lập tực được khởi động.
- Thánh Nguyên thuật, Bạch Cốt Chỉ Giáp!
Một tiếng quát khẽ vang lên, chỉ thấy từ trong Pháp Vực có khí màu xám trắng tràn xuống, trực tiếp hóa thành một bố giáp xương cốt quanh người Xi Bắc.
Trên giáp cốt, có rấy nhiều vết tích cũ kĩ, nhìn như yếu ớt, nhưng thực tế lại có được sức phòng ngự cực kì mạnh mẽ.
Keng! Keng!
Bảy đạo kiếm quang chém xuống, phát ra tiếng vang như kim loại va chạm, thân thể Xi Bắc bị chấn động đến không ngừng lùi lại, hư không gần cỗ va chạm liên tục bị vỡ nát.
Mà Bạch Cốt Chỉ Giáp trên thân thể hắn đã hiện lên từng vết rách, nhưng cuối cùng vẫn gánh chịu được tấn công từ bảy đạo kiếm quang, sau đó mới triệt để vỡ vụn.
Xi Bắc đạp chân xuống, mặt đất lập tức nứt vỡ, ánh mắt hắn âm trầm nhìn đạo thân ảnh đi ra từ trong hư không kia.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Xi Bắc hơi hiện lên đỏ ửng, nhưng sau đó bị hắn áp chế xuống.
Tuy rằng bạch cốt chỉ giáp đã chống cự được chín phần mười lực lượng của kiếm quang, nhưng vẫn có một phần lực lượng xâm nhập vào cở thể hắn, làm cho đến lúc này Xi Bắc vẫn cảm nhận được từng cơn nhói nhói trong thân thể.
Chu Nguyên bước ra hư không, nhìn Xi Bắc, lông mày nhíu lại, bảy đạo kiếm quang lúc trước chính là Trảm Thiên Kiếm Quang.
Sau khi được Tổ Hồn Linh Trì tăng phúc, hắn đã có thể ngưng tụ thành bảy đạo kiếm quang, vốn cho rằng lấy Ngân Ảnh đánh lạc hướng, lại âm thầm dùng bảy đạo kiếm quang tập kích, hẳn là có thể tạo thành thương thế cho tên Xi Bắc này. Nhưng bây giờ xem ra kết quả cũng không thể làm cho hắn hài lòng.
- Ngươi đúng là rất cẩn thận!
Chu Nguyên cảm thán, mặc dù Xi Bắc vẫn luôn miệng khinh thường hắn, nhưng lại âm thầm chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn, xem ra đem hắn coi như đối thủ ở đẳng cấp như Khương Bạt trước đây.
Xi Bắc lạnh lung nhìn Chu Nguyên, nói:
- Nhưng vẫn đánh giá thấp phiền phức mà ngươi có thể tạo ra cho ta.
- Tiếc là bây giờ tập kích của ngươi đã mất đi hiệu lực, giờ cũng đến lượt ta rồi chứ?
Chu Nguyên nghe vậy, cười nói:
- Ai nói đến đây đã là kết thúc?
Ngay khi tiếng nói của hắn vừa dứt, lông tơ toàn thân Xi Bắc đột nhiên dựng đứng lên, bởi vì hắn cảm giác được, ở sau lưng mình, lại đang có từng đợt kiếm khí sắc bén không khác lúc trước dâng lên.
Hắn quay đầu, con ngươi không khỏi co lại, chỉ thấy “Chu Nguyên” màu bạc lúc trước bị hắn đập và trên mặt đất đã đang mở mắt ra, há miệng, phun ra bảy đạo hào quang bảy màu, trực tiếp xuyên thủng hư không, dùng tốc độ khó mà tin nổi trảm xuống.
Lúc này, Bạch Cốt Chi Giáp vừa bị chém nát, dù lấy thực lực của Xi Bắc, cũng khó có thể ngưng tụ ra lần thứ hai trong thời gian ngắn ngủi thế này được.
Thế là, hắn chỉ có thể gầm lên một tiếng, thân hình nhanh chóng lùi lại, lực lượng Pháp Vực phun tròa, hiện thành từng bức tường xương trắng trước người.
Ông!
Bảy đạo ánh kiếm bảy màu bắn tới, trực tiếp xuyên qua từng bức tường bạch cốt, chỉ qua mấy tức đã xuất hiện trước người Xi Bắc, sau đó tại trong ánh mắt kinh hãi của hắn, trảm mạnh mà xuống.
A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, bảy đạo kiếm quang xuyên thủng thân thể Xi Bắc, lưu lại bảy cái lỗ máu.
Trên gương mặt Xi Bắc hiện lên vẻ khó có thể tin.
Xoạt!
Trên Tổ Hồn sơn, rất nhiều ánh mắt khiếp sợ nhìn cảnh này, Xi Bắc cứ thế bị chém giết rồi?
- Chu Nguyên, cẩn thận! Pháp Vực chưa tán, hắn còn chưa chết!
Mà lcus này, tiếng quát của Ngải Đoàn Tử đột nhiên truyền tới.
Thật ra không cần nàng nhắc nhở, nội tâm Chu Nguyên đã bắt đầu cảnh giác. Bởi vì hắn rõ ràng, bảy đạo kiếm quang do Ngân Ảnh phát ra dù có thể làm Xi Bắc trọng thương, nhưng còn chưa đủ để chém giết được hắn. Mà bây giờ Xi Bắc lại thể hiện như bản thân sắp sửa chết đến nơi thế này, hiển nhiên là vì có mưu đồ khác.
Chính vì thế, nãy giờ Chu Nguyên vẫn chưa tiến lên, ngược lại thân ảnh dần biến thành bóng ma biến mất đi.
Cũng lúc này, thân thể bị đâm ra bảy cái lỗ máu kia của Xi Bắc dần dần hóa thành màu xám trắng, để lộ ra một bộ khung xương trắng, phân giải tan vỡ.
- Pháp Vực chi lực, Hóa Huyết Cốt Quan!
Một tiếng nói nhỏ hờ hững vang lên, chỉ thấy hư không ở nơi nào đó vặn vẹo, thân ảnh vốn đã hóa thành bóng ma ẩn đi của Chu Nguyên lại bị một luồng lực lượng khóa chặt, đè ép phải hiện ra thân hình.
Mà khi thân ảnh hắn vừa hiện, sau người lại hiện ra một tòa quan tài bạch cốt, nắp quan tài mở ra, nuốt lấy Chu Nguyên vào bên trong.
Phanh.
Nắp quan tài đậy lại, che đậy miệng quan tài cực kì chặt chẽ.
Trong Tổ Hồn sơn, vô số cường giả Vạn Thú Thiên thấy cảnh này, không khỏi biến sắc mặt.
Biểu hiện trước đó của Chu Nguyên đã cực kì hoàn mỹ, nhưng không ai ngờ thủ đoạn của Xi Bắc lại quỷ dị như vậy… Ngụy Pháp Vực… thật khó giải quyết, thân ở trong Pháp Vực thì càng khó phòng bị.
- Chu Nguyên…
Ở ngoài núi, gương mặt xinh đẹp của Ngải Thanh hiện lên vẻ tái nhợt, trong mắt phượng tràn đầy khẩn trương.
- Hừ…
Tại chiến đài chỗ Ngải Chích, hắn thấy cảnh này thì hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm:
- Tự tung tự tác thì gặp quả báo. Thật cho rằng người như ngươi là có thể khiêu chiến Xi Bắc sao?
Trước đây Ngải Chích sợ chiến không dám tiến lên, là vì hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Xi Bắc. Mà ngay cả hắn cũng không dám, Chu Nguyên lại càng muốn đi lên, bây giờ không những không thành công, nói không chừng cái mạng nhỏ cũng đánh mất luôn rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, có tên ngu xuẩn Chu Nguyên này chịu chết, sẽ lại không có ai cảm thấy hắn nhát gan, chỉ biết bo bo giữ mình nữa.
Biết rõ không thể địch lại mà còn muốn tiến lên, đó không phải là dũng cảm, mà là ngu không ai bằng.
Trong Pháp Vực xám trắng.
Sương mù xám trắng phun tròa, thân ảnh Xi Bắc dần nổi lên, ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn qua quan tài bạch cốt, đạm mạc nói:
- Chu Nguyên, không thể phủ nhận thực lực của ngươi rất phi phàm, chỉ là Đại Nguyên Anh cảnh liền ép ta phải vận dụng thủ đoạn này. Nhưng cũng tiếc, giữa ngươi và ta vẫn còn có chênh lệch về cảnh giới.
- Chỉ có người có lực lượng Pháp Vực mới có thể chống cự lại Hóa Huyết Cốt Quan này của ta. Bằng không mặc kệ thủ đoạn của ngươi nhiều đến thế nào, cũng sẽ dần bị ăn mòn, hóa thành máu đen, hài cốt không còn.
- Mà ngươi lại chưa thể đạt tới cảnh giới này, cũng không cảm nhận được lực lượng của Pháp Vực, dù rằng đây vẫn chỉ là Ngụy Pháp Vực, nhưng đối phó với ngươi thì vậy cũng đủ rồi.
- Chỉ tiếc là không thể bắt sống trở về…
Xi Bắc cứ nói một mình, mà quan tài bạch cốt kia cũng dần tràn ra đường vân huyết hồng, nhuộm đỏ cả quan tài bạch cốt.
Nhưng ngay tại lúc màu đỏ tươi kia càng lúc càng nồng, thì một âm thanh nhỏ đột nhiên truyền ra từ trong quan tài:
- Lực lượng Pháp Vực à?
- Ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi có sao?