Xoẹt!
Huyền Hoàng Thiết Giản nện xuống, thanh thế cũng không tính là quá kinh người, cũng chỉ giống như là một cây côn sắt tùy ý đập xuống.
Nhưng sau khi nhìn thấy Thiết Giản này đập xuống thì Xi Bắc lại cảm thấy từ sâu trong tâm linh mình có cảm xúc sợ hãi không có cách nào để hình dung tuôn ra.
Lông tóc toàn thân hắn lập tức dựng ngược lên.
Trong con mắt có tơ máu điên cuồng hiện ra, đó là bởi vì hắn cảm giác thấy khí tức vô cùng nguy hiểm.
Huyền Hoàng Thiết Giản nhìn như phổ thông này giống như là có chứa đủ sức mạnh để chém giết hắn!
- A!
Bởi vì sợ hãi cho nên Xi Bắc đã không kịp cân nhắc Chu Nguyên đến tột cùng là làm thế nào để có thể phá hủy quan tài xương trắng kia của mình. Vào lúc này, hắn chỉ biết bản thân không thể giữ lại nữa, nếu không kết quả sẽ cực kỳ thê thảm.
Chỉ thấy Xi Bắc đột nhiên gào lên một tiếng.
Vào lúc này, huyết nhục toàn thân của hắn nhúc nhích một cách quỷ dị, gai nhọn lông bờm toát ra như thác nước, hai mắt đỏ hồng ẩn chứa sự hung lệ vô biên, gân xanh như những con trăn lớn nổi bật ở trên da thịt, ở vị trí xương đuôi kia càng là có một cái đuôi dài đính đầy gai xương nhọn chui ra, xé rách mặt đất.
Lúc này, Xi Bắc đã hoàn toàn không có dáng vẻ gì của con người nữa, thô sơ giản lược nhìn lại giống như là một loại sản phẩm quái dị tập hợp đặc điểm của rất nhiều chủng tộc Nguyên thú mà thành, làm cho người ta chỉ nhìn cũng cảm thấy rùng mình.
Hiển nhiên, đây chính là bản thể của bộ tộc Nghiệt thú.
Hiện ra bản thể, đồng thời có gai xương dữ tợn đột nhiên đâm ra từ trong cơ thể của Xi Bắc, những gai xương kia tụ lại ở trên cánh tay, biến cánh tay thành một loại vũ khí tựa như là Lang Nha Bổng, trên đó có nguyên khí mạnh mẽ đến kinh khủng đang ngưng tụ.
- Chết đi cho ta!
Hắn nghiêm nghị gầm thét, đồng dạng là thúc giục tất cả sức mạnh, sau đó hung hãn liều mạng cùng Huyền Hoàng Thiết Giản đang nện xuống kia.
Xi Bắc minh bạch, lúc này, chỉ cần hắn thoáng có ý lùi bước, Thiết Giản đang nện xuống kia sẽ hủy diệt hắn!
Cho nên, chỉ có lấy mệnh đánh cược.
Keng!
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người kia, Lang Nha Bổng cùng Thiết Giản đụng vào nhau, có tiếng kim loại vang vọng, nơi đó hư không lập tức sụp đổ xuống dưới, biến thành một lỗ đen.
Hai bên vừa va chạm, trong ánh mắt của Xi Bắc kia thì là có thần sắc kinh hãi muốn chết hiện ra tới.
Bởi vì ở trong lần va chạm này, hắn phát hiện Huyền Hoàng Thiết Giản kia tựa hồ là có được uy lực mạnh mẽ đến mức không có cách nào để hình dung, hơn nữa nguồn sức mạnh kia lại còn có thể gắt gao hạn chế uy năng từ Pháp Vực của hắn.
- Làm sao có thể?!
Trong lòng của hắn tràn đầy kinh hãi.
Ầm!
Nhưng mà mặc kệ hắn cảm thấy khó có thể tin như thế nào thì khi Huyền Hoàng Thiết Giản hạ xuống xong, Lang Nha Bổng do rất nhiều gai xương biến thành kia của hắn phát ra tiếng vang ken két giống như là khó có thể chịu đựng.
Từng vết nứt lặng lẽ lan tràn.
Cuối cùng, khi đạt đến cực hạn thì lại khó mà chống cự.
Thế là, Huyền Hoàng Thiết Giản vung xuống, Lang Nha Bổng do Xi Bắc toàn lực ngưng tụ kia ầm vang sụp đổ.
Những mảnh xương vỡ phiêu tán rơi rụng đầy trời.
Mà uy lực của đòn đánh của Chu Nguyên vẫn chưa bị Lang Nha Bổng triệt tiêu hết,Huyền Hoàng Thiết Giản giống như là xuyên thấu hư không, rơi vào trên thiên linh cái của Xi Bắc.
Ầm!
Một tiếng động trầm thấp vang lên ở trong chiến đài.
Không khí giống như là ngưng trệ trong nháy mắt này.
Vô số ánh mắt khiếp sợ đều nhìn qua nơi này, bởi vì bọn họ nhìn thấy, Pháp Vực màu xám trắng kia vào lúc này bắt đầu biến mất với một tốc độ kinh người.
Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, Pháp Vực màu xám trắng vỡ nát tiêu tán.
Hai bóng người đứng ở trong chiến đài.
Sắc mặt của Chu Nguyên có chút tái nhợt, một cánh tay của hắn khô cong như là đã bị đốt cháy khét vậy, cánh tay khô cạn kia nắm một thanh Huyền Hoàng Thiết Giản.
Mà một đầu còn lại của Huyền Hoàng Thiết Giản thì đang đặt ở trên đỉnh đầu của Xi Bắc.
Vào lúc này, con mắt của Xi Bắc đang trợn tròn, trong đó tràn đầy thần sắc sợ hãi cùng không cam lòng.
Nhưng mà lúc này hắn lại không nói ra nổi một câu nào, bởi vì thân thể của hắn đã bắt đầu dần hóa thành bột phấn.
Bột phấn bắt đầu xuất hiện từ đỉnh đầu rồi nhanh chóng lan tràn xuống dưới, cuối cùng toàn bộ thân hình cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Cảnh tượng này làm cho cường giả của hai bên đang quan sát đều là hít một hơi lạnh, toàn thân rét run.
Xi Bắc này lại bị một Thiết Giản của Chu Nguyên trực tiếp nện thành bột phấn!
Đòn công kích này đến tột cùng là kinh khủng bực nào?!
Phải biết, Xi Bắc này chính là một thành viên của bộ tộc Nghiệt thú lại là cường giả Ngụy Pháp Vực, thân thể của nó tự nhiên cũng là cường hoành không gì sánh được, sinh mệnh lực ương ngạnh đến đáng sợ, cho dù thương thế có nặng hơn nữa, chỉ cần còn có một hơi thì chung quy là vẫn có thể từ từ phục hồi như cũ.
Nhưng bây giờ, tại sao lại bị một đòn của Chu Nguyên nện đến hài cốt không còn?!
Mọi người rung động, chuyển ánh mắt nhìn về hướng Huyền Hoàng Thiết Giản đang bị cánh tay khô cạn của Chu Nguyên nắm chặt kia, Thiết Giản kia lộ ra phong cách đặc biệt cổ xưa, không có bất kỳ cái hào quang gì chói mắt. Nhưng khi ánh mắt của mọi người thực sự tập trung vào phía trên đó thì lại là cảm giác được một luồng khí lạnh chui ra từ tận đáy lòng.
Với thực lực của Chu Nguyên chỉ sợ là không có cách nào để hủy diệt Xi Bắc đến mức độ như vậy.
Bởi vậy, đây hẳn là uy lực từ Huyền Hoàng Thiết Giản này.
Gia hỏa này thật là quá kinh khủng!
Ngải Đoàn Tử nguyên bản cũng đã muốn xuất thủ nhưng vào lúc này, thân hình của nàng cũng ngưng trệ. Cho dù là lấy tâm tính của nàng thì cảm xúc trong nội tâm lúc này cũng giống như là dời sông lấp biển.
Tuy rằng thực lực của Xi Bắc kia không bằng nàng, nhưng tuyệt đối cũng được coi là tồn tại đỉnh tiêm trong cấp bậc Ngụy Pháp Vực.
Vậy mà bây giờ, kẻ này lại là thua ở trong tay một người chỉ vẻn vẹn có tu vi Đại Nguyên Anh là Chu Nguyên.
- Không hổ là người có thể làm ra kỳ tích ở Cổ Nguyên Thiên.
Nàng nhìn Chu Nguyên thật lâu, trong lòng cảm thán một tiếng.
Chiến tích của Chu Nguyên ở trong Cổ Nguyên Thiên quá mức huy hoàng, thậm chí ngay cả loại người chưa từng tự mình tham gia như nàng cũng luôn cảm giác có chút không quá chân thực. Nhưng mà hôm nay tận mắt chứng kiến Chu Nguyên thể hiện ra một lần kỳ tích, nàng mới có thể thật xác định, người trước mắt chỉ sợ đích thật là có năng lực cùng tư cách như vậy.
Mà ở bên ngoài núi kia, vào lúc này, trái tim đang treo trên cao của Ngải Thanh rốt cục cũng triệt để buông lỏng xuống.
Nàng nhìn qua thân ảnh thon dài cầm Huyền Hoàng Thiết Giản trong tay kia, trong mắt phượng có dị sắc hiện lên.
So sánh với những nhân vật thiên kiêu kia của Vạn Thú Thiên, người như Chu Nguyên quả thật là chói mắt hơn quá nhiều.
Trong Tổ Hồn Sơn, rất nhiều người trong đội ngũ của Vạn Thú Thiên đều cất tiếng hoan hô, Mấy người bị Xi Bắc đánh trọng thương lúc trước như Khương Hồng Anh, Mông Sùng cũng kinh ngạc nhìn qua trên toà chiến đài kia.