Ở chung quanh lò luyện đan bảy màu, nhìn thấy cảnh tượng này, những cường giả Pháp Vực Cảnh kia đều khẽ giật mình, chợt tất cả cùng nhìn về phía Chu Nguyên với ánh mắt phức tạp. Trong dĩ vãng, khi quá trình luyện đan kết thúc, Từ Bắc Diễn sẽ thu đan rồi đều cho giao cho Thần Nữ bảo quản, mà bây giờ Thần Nữ lại hoàn toàn không để ý tới, trực tiếp để Chu Nguyên thay mặt thu, chuyện này đủ khiến cho thấy quan hệ giữa hai người cực kỳ không tầm thường.
Thấy mọi chuyện đã xong xuôi, mười ba vị cường giả Pháp Vực Cảnh đứng dậy, chuẩn bị lui ra.
Chỉ có điều, vào lúc này, Yêu Yêu lại liếc mắt nhìn qua, giọng nói thanh lãnh vang lên:
- Chờ một chút.
Mười ba vị cường giả Pháp Vực Cảnh đều khẽ giật mình nhưng cũng nhanh chong dừng lại và quay đầu nhìn.
Ánh mắt của Yêu Yêu trực tiếp là dừng lại ở trên người một vị cường giả Pháp Vực Cảnh, giọng nói thanh lãnh, đạm mạc lại tiếp tục vang lên:
- Về sau ngươi không cần tới nữa, nguyên nhân thì chắc hẳn ngươi biết rõ ràng.
Nghe được lời nói của Yêu Yêu, sắc mặt của cường giả Pháp Vực Cảnh kia lập tức biến đổi. Hắn mấp máy môi giống như là muốn nói điều gì để giải thích, nhưng cuối cùng một câu đều không nói ra, run rẩy quay người rời đi.
Cảnh tượng bất thình lình xảy ra này làm cho không ít người đều cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ có điều chợt bọn họ giống như là đã nghĩ đến điều gì đó ...
Lúc trước, khi Chu Nguyên khống hỏa thì suýt nữa đã xảy ra sự cố... Khi đó mười ba luồng nguyên khí của các vị cường giả Pháp Vực Cảnh kia nguyên bản bình tĩnh lại đột nhiên mất khống chế, trước đây bọn họ còn tưởng rằng là do năng lực của Chu Nguyên không tốt. Nhưng hôm nay, sau khi tận mắt chứng kiến kết quả của quá trình luyện đan, nguyên nhân này trực tiếp bị phủ định. Mà nếu nguyên nhân không phải là ở chỗ Chu Nguyên thì phải là chủ nhân của mười ba luồng nguyên khí kia có vấn đề...
Hiện tại nhìn thấy biểu cảm của cường giả Pháp Vực Cảnh kia, bọn họ cũng nhanh chóng minh bạch, hẳn là bởi vì người trước lúc ấy gây ra rủi ro, dẫn đến nguyên khí mất khống chế.
Trước không đề cập tới trong này đến tột cùng có âm mưu hay không, nhưng một vị cường giả Pháp Vực Cảnh vậy mà lại để cho nguyên khí của bản thân vô tình mất khống chế trong nháy mắt, loại sai lầm cấp thấp này vốn cũng không nên xuất hiện, cho nên trực tiếp bị đá ra đội ngũ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thế là trong ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía cường giả Pháp Vực Cảnh kia đều có ẩn chứa biểu cảm thương hại. Người cung cấp nguyên khí cho quá trình luyện đan chính là một công việc béo bở, mặc dù không bằng người hiệp trợ như Chu Nguyên nhưng đãi ngộ cũng cực kỳ tốt. Lúc trước có không biết bao nhiêu người tham gia tranh đoạt, bây giờ ném đi vị trí này vì một lý do buồn cười như vậy, thật là khiến cho người ta phải cảm thấy sụt sịt.
Nhìn qua cảnh tượng này, Chu Nguyên ngược lại là không nói gì, hắn ẩn ẩn cảm giác được phía sau việc này không có đơn giản như vậy, nhưng việc này cũng không có chứng cứ xác thực gì, cho nên nói những lời này cũng không có tác dụng gì.
Còn không bằng ở mặt ngoài dàn xếp ổn thỏa, âm thầm cảnh giác đề phòng nhiều hơn.
Chu Nguyên thầm nghĩ, sau đó ánh mắt thì là nhìn về phía ba bóng người quen thuộc đi đến đại điện luyện đan kia, lúc này trên mặt chính là có một nụ cười nhẹ nổi lên.
- Chúc mừng điện hạ luyện đan thành công.
Nhìn qua bóng người tuổi trẻ, thân thể thẳng tắp kia, Tô Ấu Vi lập tức mỉm cười, sau đó ánh mắt lại là có chút phức tạp nhìn thoáng qua Yêu Yêu đang ngồi trên đài ngọc trắng ở cách đó không xa.
Võ Dao cũng gật nhẹ đầu đối với Chu Nguyên.
Chu Nguyên nhìn qua bọn họ, nói:
- Võ Chi Đế Cơ, m Dương Sư, Thôn Phệ Chi Tử, từ khi chia tay đến giờ, mọi người cũng không có vấn đề gì chứ?
Nói xong, chính hắn cũng không nhịn được mà khóe miệng có chút co quắp.
Tô Ấu Vi không nhịn được che mặt, ngay cả người lãnh ngạo như Võ Dao thì trên gương mặt xinh đẹp kia đều hơi hồng lên, hiển nhiên là cảm thấy xấu hổ vạn phần.
- Điện hạ, đây đều là danh hiệu người bên ngoài tự phong, cũng không có quan hệ với chúng ta.
Tô Ấu Vi vô lực giải thích.
- Ta ngược lại cảm thấy những danh hiệu này thật ra rất chuẩn xác.
Triệu Mục Thần cười nhạt một tiếng, cũng không coi đây là hổ thẹn, ngược lại là ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Chu Nguyên:
- Chu Nguyên, hai năm này ngươi biến mất, không có tung tích, cho nên danh khí có thể đã bị chúng ta ép xuống.
Chu Nguyên có chút hăng hái nhìn qua Triệu Mục Thần, đột nhiên cười nói:
- Triệu Mục Thần, có một chuyện ta vẫn muốn nói với ngươi.
Triệu Mục Thần nhíu mày:
- Cái gì?
Khóe miệng của Chu Nguyên nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị, chợt tay hắn vồ lấy, đúng là cách không chộp Thôn Thôn đang nằm ngủ ở trong ngực Yêu Yêu tới, sau đó ném cho Triệu Mục Thần:
- Chính là muốn... Giới thiệu cho ngươi một vị tổ tông.
Bóng đen đập vào mặt, Triệu Mục Thần chau mày, bàn tay vỗ xuống, muốn trực tiếp đẩy nó ra.
Chỉ có điều, cho dù làn da cùng bóng đen kia vừa mới tiếp xúc thì trong nháy mắt, một luồng ba động thần bí không có cách nào để hình dung bỗng nhiên từ chỗ sâu nhất trong thân thể của hắn lan tràn ra. Ở dưới tác động của loại ba động này, bàn tay vốn muốn đánh ra thành chưởng của Triệu Mục Thần lại trực tiếp hóa thành động tác nâng, giơ bóng đen kia ở trong tay.
Phanh.
Sau đó hắn cơ hồ là không tự chủ được quỳ một gối xuống.
Hai tay của hắn nâng ở trước mặt, mà lúc này, Thôn Thôn mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ. Nó mở to con mắt còn buồn ngủ, nhìn qua nam tử đang quỳ một chân trên đất ở trước mắt.
Vào lúc này, một người và một thú tương đối mờ mịt.