*Na di: dịch chuyển tức thời.
Tại hư không Hỗn Độn nơi nào đó, trên một hòn đảo nhỏ.
Chu Nguyên xếp bằng trên đỉnh núi, hai mắt đột nhiên mở ra, mà lúc này, hư không trước mặt hắn cũng vỡ ra, một đạo lưu quang phá không mà ra, trực tiếp va vào mi tâm hắn, mà ba người Triệu Mục Thần, Võ Dao, Tô Ấu Vi cũng hiện ra thân hình.
- Vậy mà lại chạy thoát được? – Triệu Mục Thần kinh ngạc nói.
Võ Dao thì nhìn nhìn Chu Nguyên, nói:
- Trước đó vốn đang chạy vội, ngươi lại đột nhiên lưu lại nhục thân ở nơi này, chẳng lẽ vì đã sớm đoán được có biến cố xảy ra?
Chu Nguyên vuốt vuốt mi tâm đang đau nhói, lúc trước mặc dù hắn kịp thời na di, nhưng một chút thần hồn vẫn bị đánh tan, tạo thành ảnh hưởng xấu cho hắn.
- Chỉ là vì nghe các ngươi nói khu vực này từng có dấu vết Thánh tộc xuất hiện nên ta chuẩn bị trước một chút mà thôi, nào ngờ lại phải dùng tới thật. – Chu Nguyên nói.
Triệu Mục Thần trầm giọng nói:
- Trước đó ngay cả Thánh Giả cũng đã tới điều tra, mà cũng chưa từng phát hiện tung tích của Thánh tộc. Làm sao bây giờ lại đột nhiên nhảy ra tới bốn tên cường giả Pháp Vực Thánh tộc? Bọn hắn ẩn giấu ở đâu? Làm sao lại có thể trốn qua sự dò xét của Thánh Giả Chư Thiên?
Tô Ấu Vi cũng chậm rãi nói:
- Hơn nữa bọn hắn trốn ở nơi này làm gì? Chẳng lẽ… bọn hắn lại có mưu đồ gì sao?
Vừa nghe nàng nói vậy, cả đám người đều yên tĩnh.
Sắc mặt Võ Dao, Triệu Mục Thần cũng trở nên ngưng trọng, nếu Thánh tộc thật có mưu đồ gì, thì chắc chằn là nhằm vào Chư Thiên. Đến lúc đó ngay cả bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ánh mắt của Võ Dao, Tô Ấu Vi đều nhìn về phía Chu Nguyên.
Triệu Mục Thần thấy thế, hơi hơi khó chịu. Trước đó ba người hợp tác, Võ Dao cùng Tô Ấu Vi đều vô cùng có chủ kiến, không nghe lời của hắn. Mà bây giờ có Chu Nguyên xuất hiện, hai nàng lại có ý đều nghe theo hắn, điều này chẳng phải gián tiếp chứng minh Triệu Mục Thần hắn không bằng Chu Nguyên à?
Nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn cũng không thể không thừa nhận là hiện giờ nghe theo Chu Nguyên thì càng đáng tin hơn một chút.
Tối thiểu nhất, hăn cũng không có bản lĩnh mang theo mấy kẻ vướng víu thoát ra khỏi vòng vây của bốn bị cường giả Pháp Vực Thánh tộc.
Ánh mắt Chu Nguyên có chút lấp lóe, nói:
- Có lẽ, chúng ta lập tức có thể biết bọn chúng có mưu đồ gì…
Tô Ấu Vi, Võ Dao, Triệu Mục Thần giật mình nhìn Chu Nguyên.
Nhưng Chu Nguyên lại không tiếp tục nói rõ, mà nhắm lại hai mắt, thân hồn nơi mi tâm lấp lóe quang mang.
Trước đây mặc dù bốn đạo Pháp Vực chi bảo đánh tan thần hồn của hắn, nhưng ngay cả bốn tên cường giả Pháp Vực Thánh tộc cũng không phát hiện, cũng chính trong chớp mắt ấy, một sợi thần hồn cực kì nhỏ bé của Chu Nguyên lại thừa cơ bám vào trên một đạo Pháp Vực chi bảo.
Cũng may là vì tạo nghệ thần hồn của bốn tên cường giả Pháp Vực Thánh tộc này kém xa Chu Nguyên, nên mới không thể phát hiện ra tia sáng thần hồn này của Chu Nguyên.
Mà lúc này, sợi thần hồn của Chu Nguyên đang đi theo bốn tên Pháp Vực Thánh tộc, xuyên thẳng qua Hỗn Độn…
Mãi một lúc sau, bốn tên Pháp Vực mới ngừng lại.
Bọn hắn đang đứng trước một vùng hư không bị bao phủ bởi sương mù, đồng thời đưa tay kết ấn, sau một khắc, hư không Hỗn Độn chậm rãi mở ra, bốn người bước vào bên trong.
Cũng chính khoảnh khắc khi bọn hắn bước vào hư không Hỗn Độn này, Chu Nguyên cũng mượn nhờ sợi thần hồn kia nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Khoảnh khắc ấy, dù tâm tính cứng cỏi như Chu Nguyên, cũng không nhịn được rùng mình…
Thần hồn thăm dò, truyền về hình ảnh khiến cho bản thể Chu Nguyên không khỏi trừng to mắt, rùng mình.
Bởi vì hắn nhìn thấy một mảnh không gian hắc ám, không gian cực kì khổng lồ, nhìn từ trên xuống, có thể thấy tại vị trí trung ương của không gian kia có một màng sáng to lớn, màng sáng như dài vô biên vo hạn, không có cuối cùng.
Mà bây giờ, ở bên ngoài màng sáng, đang có vô số cường giả Thánh tộc bay lơ lửng, bọn hắn như đang hình thành một tòa đại trận nào đó, vận dụng lực lượng kinh khủng đánh vào màn sáng kia.
Dưới những đòn đánh liên tiếp, màng sáng thần bí nổi lên từng đợt gợn sóng, lan tràn khắp xung quanh.
Khi gợn sóng xuất hiện, cũng để lộ ra một chút cảnh tượng bên trong màng sáng.
Mà Chu Nguyên cũng mượn nhờ khoảnh khắc ngắn ngủi này để thấy được đồ vật ở bên trong…
Chỉ thấy ở bên trong đó là một con Thạch Long to lớn không gì sánh được, trên thân nó trần đầy dấu vết thời gian, toàn thân Thạch Long tỏa ra một loại khí tức cổ xưa, nguyên thủy, tưởng như nó vốn được sinh ra từ lúc thiên địa còn sơ khai, làm cho lòng người sinh ra cảm xúc kính sợ.
Thạch Long to lớn tới mức dù là một mảnh vảy rồng cũng đã lớn tới vạn dặm, bởi vậy cũng có thể thấy được thạc long to lớn hùng vĩ tới mức nào.
Có thể coi Thạch Long như một tòa đại lục.
Toàn bộ Thạch Long được bao phủ bởi màng sáng thần bí, chìm trong hắc ám ở sâu trong vùng không gian. Chu Nguyên còn kịp nhìn thấy, ở trên thân thể Thạch Long có từng điểm sáng lấp lóe, ở trong điểm sáng có bóng người ngồi xếp bằng, chỉ là hắn lại không hề cảm nhận được khí tức sinh mệnh ở trên những bóng người này, vô cùng quỷ dị.
Chỉ là hình ảnh ngắn ngủi trong tích tắc, lại làm nội tâm Chu Nguyên nổi lên sóng to gió lớn. Bản thân hắn cũng không hề lạ lẫm với khí tức mà Thạch Long tỏa ra này. Bởi vì đây rõ ràng là do tàn hồn Tổ Long biến thành, cực kì giống với tàn hồn của Tổ Long tại Tổ Hồn sơn của Long Linh Động Thiên.
Chỉ khác biệt là tàn hồn Tổ Long ở nơi này lại càng thêm khổng lồ, thậm chí đã ngưng luyện thành một tòa Tổ Long, vượt xa tàn hồn ở Tổ Hồn sơn.
Thánh tộc ẩn nấp ở đây, huy động vô số nhân lực, là vì muốn phá vỡ màn sáng, cướp Thạch Long sao?
Chu Nguyên cảm giác, có vẻ mình đã phát hiện ra một âm mưu cực kì khủng bố.
- Hử?!
Nhưng cũng chính khoảnh khắc này, trong không gian hắc ám đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, chấn động cả tinh không.
Một ánh mắt đột nhiên bắn tới, trực tiếp khóa chặt bốn tên cường giả Pháp Vực vừa mới bước vào không gian hắc ám, ngay sau đó, một âm than vang lên ầm ầm như sấm sét Cửu Thiên:
- Tên sâu kiến nào dám dòm ngó bí mật của Thánh tộc ta?!
Ngay khi tiếng gầm vang lên, Chu Nguyên liền lập tức tự hủy tia ấn ký thần hồn này, miễn cho bị Thánh Giả bắt lấy, từ đó truy ra bản thể ở chỗ nào.
Trong hư không Hỗn Độn, trên đảo nhỏ…