Chu Nguyên đứng dưới hố sâu, đầu bút nơi tay liên tục tràn ra nguyên khí bàng bạc mênh mông, duy trì lồng ánh sáng xung quanh.
Nguyên khí màu bạch kim tuôn ra từ ngòi bút có một loại vận vị đặc thù so với trước đó.
Tưởng như càng thêm phiêu miểu, thâm thúy.
Mà Thiên Long Khí của Chu Nguyên cũng vì thế mà giảm bớt đi cảm giác bá đạo, thay vào đó là một loại cảm giác mượt mà hoàn chỉnh, càng thêm bền bỉ kéo dài.
Ngón tay Chu Nguyên miết nhẹ lên đạo Nguyên văn thứ tám đang tỏa sáng trên thân bút, trong lòng cảm thán, trải qua nhiều năm ấp ủ, cuối cùng đạo Nguyên văn này cũng đã thức tỉnh…
Văn thứ tám – Nguyên Hồn!
Nguyên trong từ nguyên khí, hồn trong từ thần hồn. Điều này cũng có nghĩa là, đạo Nguyên văn này có thể khiến cho lực lượng nguyên khí cùng thần hồn thực sự hòa hợp lại với nhau.
Sự hòa hợp này cũng không hề đơn giản như cách Chu Nguyên làm trước đó, mà thực sự là tương dung, hòa quyện vào nhau.
Cũng chính nhờ văn Nguyên Hồn này, Chu Nguyên mới dung hợp nội tình 300 tỷ tinh thể nguyên khí cùng với lực lượng thần hồn Du Thần cảnh, chống lại được thế công hủy diệt kia của Xích Lưu.
Hiện tại, dựa theo đặc tính của Nguyên Hồn, lực lượng mới được sinh ra từ sự hòa hợp của nguyên khí và thần hồn Chu Nguyên tương đương với nội tình nguyên khí là 450 tỷ!
Đồng thời, văn thứ tám thức tỉnh, cũng tức là Thiên Nguyên Bút đã chân chính bước vào cấp độ Thánh Vật!
Chu Nguyên nhìn cây bút cổ xưa trong tay, trên thân bút có vô số đường vân như ẩn như hiện, giờ khắc này, Thiên Nguyên Bút như đang hô hấp, phun ra nuốt vào nguyên khí thiên địa, linh tính tỏa ra hơn hẳn một bậc so với trước kia.
Thậm chí Chu Nguyên có thể cảm nhận được cảm xúc vui vẻ truyền ra từ trong thân bút.
Trải qua nhiều năm trắc trở, cây bút đã từng là Thánh Nguyên binh này, giờ đây lại khôi phục tới trạng thái gần như khi xưa.
- Đây chính là chân chính Thánh Nguyên binh…
Ánh mắt Chu Nguyên có chút nóng bỏng. còn nhớ khi xưa, khi mới nhận cây bút từ tay Thương Uyên, khi biết nó đã từng là Thánh Nguyên binh trong truyền thuyết, hắn đã vui sướng đến thế nào. Mà qua nhiều năm như vậy, Thiên Nguyên Bút cũng đồng hành với hắn qua rất nhiều cuộc chiens, cũng chứng kiến hắn trưởng thành từ vị điện hạ nhỏ yếu của vương triều Đại Chu ở Thương Huyền Thiên, đến bây giờ trở thành Nguyên Anh, Du Thần cảnh…
- Ông bạn già, qua nhiều năm như vậy, ngươi vất vả rồi! – Chu Nguyên vuốt ve Thiên Nguyên Bút, nói nhẹ.
Thiên Nguyên Bút phát ra chấn động nhè nhẹ, tựa như đáp lại.
- Để ăn mừng hôm nay ngươi lại trở lại thành Thánh Nguyên binh, ta sẽ dùng một tên Pháp Vực cảnh giới thứ hai tới làm lễ vật tặng cho ngươi, được chứ? – Chu Nguyên cười một tiếng, chợt ánh mắt dần trở nên sắc bén, ngẩng đầu khóa chặt Xích Lưu ở trên hư không xa xa.
Khi Chu Nguyên bắt đầu chiến đấu cùng Xích Lưu, thì ở các chiến khu khác, chiến đấu kịch liệt cũng bắt đầu bộc phát.
Mùi máu tanh dần tràn ngập.
Mà ở ngoài bí cảnh Thạch Long, các Thánh Giả Chư Thiên cũng đang đứng trong hư không, ánh mắt xuyên qua màng sáng, nhìn qua từng trận chém giết đang diễn ra trên thân thể khổng lồ của Thạch Long.
Với năng lực của bọn họ, dù ở chiến trường xa xôi đến mấy, vẫn có thể quan sát rõ ràng.
Kim La Cổ Tôn vung tay lên, trong hư không có từng tia sáng tụ tới, tạo thành một bức bản đồ to lớn, trên bản đồ có vô số điểm sáng, mỗi điểm sáng đại biểu cho một điểm neo tổ hồn.
Lúc này những điểm sáng kia đang nhấp nháy, lúc thì màu hồng, lúc thì màu xanh.
Điểm sáng có màu xanh, tức là đội ngũ Chư Thiên đang chiếm cứ được điểm neo tương ứng, mà nếu có màu hồng, tức Thánh tộc đã chiếm được…
Mà những điểm sáng đang lấp lóe, thì thể hiện chến đấu đang hết sức kịch liệt.
Thương Uyên đứng ở hư không, nhìn về màn sáng, hơi nhíu mày lại, bởi vì ông phát hiện ở vùng chiến khu do Chu Nguyên phụ trách, đang có liên tục các điểm neo trở thành màu đỏ, mà điểm neo màu xanh thì chưa có một cái nào.
- ha ha, Thương Uyên, xem ra vị đệ tử này của ngươi không tốt như trong tưởng tượng. - Ở bên đột nhiên có tiếng cười truyền đến, ánh mắt Thương Uyên liếc qua, thấy người vừa nói là sư tôn của Từ Bắc Diễn, Lục Liễu Đại Tôn.
Thương Uyên hờ hững, chưa để ý tới.
Nhưng Lục Liễu lại không muốn buông ta, cười nói:
- Sợ rằng lần này tên Chu Nguyên này sẽ phải khiến Kim La Cổ Tôn thất vọng rồi.
Thương Uyên thản nhiên nói:
- Lục Liễu, lần trước thất bại còn chưa nhớ à?
- Cứ im miệng xem tiếp đi, bây giờ kết luận còn quá sớm, đừng để đến lúc mất mặt không biết trốn chỗ nào.
Lục Liễu nhíu mày lại, vừa định cãi lại, đã thấy một số Thánh Giả ở gần đó nhìn lại, ngay cả Kim La Cổ Tôn cũng liếc mắt nhìn về bên này, thế là liền phất tay áo, nói:
- Hừ, vậy bản tọa rửa mắt chờ đợi.
-------------------------
Rầm rầm rầm!
Mặt đất rung chuyển, trong Pháp Vực màu vàng, vô số cột sáng đâm vào một điểm, dần dần ngừng lại.
- Hẳn là chết mất xác, hài cốt vô tồn! – Xích Lưu lẩm bẩm nói.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía một cái hố khổng lồ bên dưới đại địa, xuyên qua hắc ám, nhìn vào nơi sâu nhất.
Sau đó, con ngươi hắn đột nhiên co rút lại.
Bởi vì ở nơi đó, hắn nhìn thấy Chu Nguyên đang nắm một cây bút đen trong tay, ngoài thân có một tầng lồng ánh sáng bao trùm, đầu ngòi bút đang phun ra từng luồng lực lượng, duy trì lồng ánh sáng…
Cũng chính là vì lồng ánh sáng này mà Chu Nguyên mới có thể ngăn cản thế công gần như hủy diệt vừa rồi của Xích Lưu?
- Làm sao lại thế? – Sắc mặt Xích Lưu không khỏi âm trầm, với nguyên khí chỉ 300 tỷ, cộng thêm thần hồn kia, cũng không thể ngăn cản công kích của hắn.
Hơn nữa không biết vì sao, bây giờ ba động lực lượng tỏa ra từ cơ thể Chu Nguyên, có vẻ khác so với lúc trước.
Cũng lúc này, trong lồng sáng sáng, Chu Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, thở phào một hơi.
- Ngươi nói đúng, chỉ hỗn hợp một cách thô ráp nguyên khí cùng thần hồn là không thể chống lại…
Hơi dừng lại, Chu Nguyên nâng cây bút đen trong tay lên, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.
- Nhưng nếu làm thế này thì sao?
m thanh của hắn vừa dứt, chỉ thấ trên thân Thiên Nguyên Bút, nơi vòng Nguyên văn thứ tám kia dần nở rộ ra hào quang.
Đó là, văn thứ tám của Thiên Nguyên Bút…
Tên gọi – Nguyên Hồn!