Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1500 - Chương 1499: Thánh Nguyên Binh

Chưa xác định
Chương 1499: Thánh Nguyên binh

Trên hư không, Xích Lưu nghe hắn nói vậy, không khỏi nói:

- Thứ cuồng vọng, chỉ là dựa vào một thanh Thánh Nguyên binh chưa ngưng ra ấn sen mà thôi, đã cho rằng mình có thể lật được trời rồi à?

- Có lật được trời hay không… thì phải đánh mới biết được!

Tiếng nói Chu Nguyên vừa dứt, hai tay hắn đã nắm chặt Thiên Nguyên Bút:

- Tấn Thăng!

Oanh!

Trong chớp mắt ấy, ba động nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên lại tăng vọt, chỉ qua mấy tức ngắn ngủi đã tăng từ nội tình 450 tỷ lên tới gần 500 tỷ!

Xích Lưu cảm ứng được biến hóa này, ánh mắt hơi trầm xuống, nội tình nguyên khí của hắn ở tầm 560 tỷ tinh thể nguyên khí, tuy rằng vẫn có thể đè ép Chu Nguyên, nhưng đã không còn có thể hoàn toàn nghiền ép như lúc trước.

- Không chỉ ngươi mới có bí pháp nguyên khí! – Xích Lưu hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm, hắn biết, bản thân cần đè khí thế đang lên của Chu Nguyên xuống.

Hai tay hắn chập lại, trầm thấp quát:

- Kim Ma Quán Thể Thuật!

Chỉ thấy trong Pháp Vực màu vàng có vô số tia sáng màu vàng hội tụ lại trên đỉnh đầu Xích Lưu, hóa thành chất lỏng rót xuống.

Xèo xèo!

Từng đợt sương mù bốc lên.

Chất lỏng màu hoàng kim rơi xuống, mà làn da Xích Lưu cũng dần chuyển màu vàng, tựa như một tôn tượng vàng, mà ba động nguyên khí của hắn cũng đang tăng từ 560 tỷ lên tới 580 tỷ.

Nguyên khí kinh khủng càn quét khắp nơi, sắc mặt Xích Lưu âm trầm nhìn chằm chằm Chu Nguyên. Hắn thấy, bản thân bị một tên Nguyên Anh cảnh ép cho phải dùng tới bí pháp nguyên khí là một chuyện hết sức nhục nhã.

Chỉ có máu của Chu Nguyên mới có thể rửa sạch loại sỉ nhục này.

- Giữa ngươi và ta có chênh lệch quá lớn, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, thì đều…

- Địa Thánh Văn!

Thanh âm của Xích Lưu còn chưa vang lên hết, tiếng nói bình tĩnh của Chu Nguyên đã lại vang lên.

Sau đó trên trán Xích Lưu dần nổi lên gân xanh, đôi mắt đỏ sậm nhìn ba động nguyên khí của Chu Nguyên lại đang dâng lên, không nhịn được chửi ầm lên:

- Con mẹ nó chứ!

Hắn chinh chiến nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp loại đối thủ có tầng tầng lớp lớp át chủ bài như thế này.

Không phải hắn không còn bí pháp nguyên khí, nhưng phải biết là trong đại đa số trường hợp thì bí pháp nguyên khí thường xung đột nhau, rất khó có thể thi triển đồng thời. mà bây giờ Chu Nguyên lại không gặp phải vấn đề này, điều này có nghĩa là cả hai bí pháp mà Chu Nguyên sử dụng đều là đỉnh cấp, hơn nữa không hề xung đột.

Oanh!

Nguyên khí mênh mông tràn ngập cơ thể Chu Nguyên, từng động tác có thể khiến cho hư không chấn động, tay hắn nắm Thiên Nguyên Bút, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Xích Lưu.

Chân Chu Nguyên giẫm một cái, đại đại lập tức sụp đổ, mà thân hình hắn đã hóa thành tàn ảnh bắn mạnh mà ra.

- Cút xuống cho ta!

Xích Lưu thấy Chu Nguyên lao tới với khí thế hung hăng, ánh mắt càng lạnh, hai tay đưa ra ép xuống, cả tòa Pháp Vực màu vàng lập tức chấn động, sau một khắc, từng đợt kim quang hội tụ, hóa thành từng vầng mặt trời màu vàng.

Mặt trời treo trên bầu trời, chiếu khắp thiên địa.

Trong mỗi mặt trời đều ẩn chứa lực lượng làm cho người ta sợ hãi.

Ầm ầm!

Mặt trời màu vàng rơi xuống, hội tụ về phía Chu Nguyên.

Trong mắt Chu Nguyên phản chiếu từng vầng mặt trời màu vàng kia, bàn tay nắm chặt Thiên Nguyên Bút, nguyên khí mênh mông tràn vào thân bút, âm thanh trầm thấp vang lên:

- Thiên Nguyên Bút: Vạn Kình!

Ngòi bút xẹt qua hư không, tạo thành cánh cửa không gian.

Từng tiếng kình ngâm truyền ra, sau đó, vô số thân ảnh Cổ Kình to lớn tràn ra, va chạm hư không, lao về phía từng vầng mặt trời màu vàng.

Oanh! Oanh! Oanh!

Từng tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang vọng khắp Pháp Vực màu vàng, lực lượng xung kích khiến cho cả Pháp Vực đều rung động.

Từng đóa mây hình nấm màu vàng nở rộ trong hư không, xinh đẹp đến cực hạn.

Xích Lưu nhìn đóa mây hình nấm nở rộ kia, sát khí trong mắt càng nồng hơn, với mức độ công kích gần như toàn lực này của hắn, thì hẳn là tên tiểu tử kia phải chịu thiệt rồi chứ?

Vút!

Ý tưởng này vừa mới hiện lên trong lòng, hư không phía trước Xích Lưu đột nhiên vỡ ra, một thân ảnh lao ra, cây bút đen trong tay đâm tới.

- Phá Nguyên!

Lông tơ tuyết trắng hóa thành màu đen, tưởng như không gì không thể phá, khí thế sắc bén tưởng như có thể đâm thủng cả tòa Pháp Vực này.

Đối mặt với ngòi bút đang nhanh chóng phóng đại kia, trong lòng Xích Lưu không khỏi lạnh lẽo, hắn có thể cảm nhận được, nếu để ngòi bút này đâm phải thì ngay cả thân thể hắn cũng khó chịu được. Dù sao đây cũng là Thánh Nguyên binh!

- Chỉ mình ngươi có Thánh Nguyên binh thôi chắc?!

Thân là Pháp Vực cảnh giới thứ hai của Thánh tộc, Xích Lưu không đến nỗi không có thủ đoạn phòng thân.

Chỉ thấy hắn quát lên một tiếng, giữa hai tay hiện lên kim quang, biến thành một đôi bao tay màu vàng, đôi bao tay tựa như chế tạo từ hoàng kim, trên đó có từng cây gai nhọn dữ tợn, tỏa ra khí tức sát phạt cùng máu tanh.

- Keng!

Xích Lưu đeo lên bao tay, dữ tợn đấm ra, va chạm cùng đầu bút, lập tức có âm thanh kim loại va chạm vang lên.

Trên mặt Xích Lưu dần vặn vẹo, nắm tay cùng đầu bút giằng co.

- Những nguyên khí mà ngươi tăng lên này chỉ tựa như cây không rễ, không thể dài lâu, chỉ cần kéo dài tới lúc bí pháp hết hiệu lực, vậy ngươi phải chết không nghi ngờ! – Xích Lưu nhe răng cười.

Hai tay Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút, dốc hết toàn lực đâm về phía trước, nghe Xích Lưu nói vậy, không khỏi cười một tiếng:

- Với điều kiện là ngươi phải sống được đến lúc đó đã!

Nói đoạn, đầu ngón tay Chu Nguyên gẩy nhẹ một cái.

Trong chớp mắt ấy, hư không sau lưng Xích Lưu đột nhiên vỡ ra, một bóng người nhảy ra, có dáng vẻ giống hệt như Chu Nguyên, toàn thân trắng như tuyết, lại là lông tơ của Thiên Nguyên Bút biết thành.

Mà lúc này, trên bờ vai của hóa thân lông tơ này đang khiêng một chiếc chuông vàng khổng lồ, đáy chuông tối tăm nhắm ngay Xích Lưu.

- Thiên Nguyên Bút – phân thân vạn hóa…

- Cùng với…

- Thiên Long, Kim Chung Ngâm!

Ông!

Một tiếng chuông vang rền quanh quẩn… sắc mặt Xích Lưu biến đổi kịch liệt.

Trong nháy mắt tiếp theo, sóng âm hủy diệt lao ra, trùng điệp đánh vào trên thân thể Xích Lưu…

Ông!

Sóng âm kinh khủng xuyên qua hư không, trút hết vào trên thân thể Xích Lưu lúc này vẫn đang bị Chu Nguyên ghìm chặt.

Trong chớp mắt ấy, tất cả phòng ngự nguyên khí quanh thân Xích Lưu bị phá hủy trong nháy mắt, hư không vỡ nát, mà thân thể Xích Lưu tràn đầy vết rách, máu tươi văng tung tóe, tựa như một trận mưa máu rải đầy thiên địa.

Bình Luận (0)
Comment