m thanh kia vừa dứt, tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai kia lập tức kinh hãi, bởi vì khoảnh khắc đó Pháp Vực của hắn đột nhiên ngưng trệ lại trong một cái chớp mắt, tựa như bị một loại lực lượng nào đó áp chế.
Điều này khiến cho hắn vô cùng sợ hãi, bởi vì trong quá khứ, hắn chỉ từng cảm nhận được sự áp chế này từ trên người các vị Thánh Giả.
Nhưng mà sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Tuy rằng áp chế chỉ kép dài trong chớp mắt, nhưng trong lúc chiến đấu thế này, chỉ là một cái chớp mắt cũng là vô cùng quan trọng.
- Rống!
Chính thời khắc ấy, một tiếng gầm gừ hung ác truyền tới, chỉ thấy một cái lỗ đen thành hình sau lưng tên cường giả Pháp Vực Thánh tộc kia, hư không xung quanh lỗ đen ngọ nguậy, cuối cùng hình thành một cái miệng to như chậu máu.
Chính là Thôn Phệ Chi Khẩu của Thôn Thôn!
Miệng lỗ đen xoay tròn, lực lượng cắn nuốt tỏa ra, chỉ thấy Pháp Vực quanh thân thể tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai kia dần dần tróc ra từng mảnh, chỉ qua mấy tức ngắn ngủi, tuy rằng lực lượng áp chế kia đã mất đi hiệu lực, nhưng Pháp Vực quanh thân tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai của Thánh tộc này đã bị hút hầu như không còn.
Điều này khiến cường giả Pháp Vực này sợ hãi tột đỉnh, hắn cảm giác như bản thân như không còn có bất cứ sự bảo hộ gì, vô cùng nguy hiểm.
Nếu ở thời điểm có người ra tay đánh lén, vậy hắn ắt sẽ trọng thương.
Thế nên tên cường giả Pháp Vực này lập tức vận chuyển Pháp Vực tự thân, ý đồ bù đắp lại Pháp Vực quanh thân.
Nhưng trong chốc lát ấy, có âm thanh xé gió nhỏ xíu truyền tới, chỉ thấy một tia sáng đen kịt xuyên qua hư không mà đến, đâm xuyên vào lớp Pháp Vực hộ thể quanh thân hắn, cuối cùng bụp một tiếng, phá vỡ mà qua.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấy tia sáng kia là một cây bút đen cổ xưa.
Phốc!
Một ngụm máu tươi trực tiếp trào ra từ trong miệng tên cường giả Pháp Vực Thánh tộc, nguyên khí trong cơ thể xuất hiện hỗn loạn.
Dưới sự liên thủ hết sức ăn ý của Chu Nguyên cùng Thôn Thôn, tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai của Thánh tộc này đã trọng thương.
Còn không đợi tên Pháp Vực Thánh tộc này trấn áp lại thương thế, Thôn Thôn đã lôi cuốn theo khí thế hung ác đánh tới, toàn bộ hư không quanh thân nó đều vỡ nát như thủy tinh.
Đồng thời ở phía trước, thân ảnh Chu Nguyên đã hiện ra, bàn tay nắm một cái, Thiên Nguyên Bút bắn ra, từng đợt thế công khủng bố trút xuống như mưa to.
Chu Nguyên cùng Thôn Thôn cùng bạo phát ra đòn tiến công hung mãnh nhất.
Tên cường giả Thánh tộc kia không còn cách nào, chỉ có thể điên cuồng nghênh chiến.
Thậm chí hắn không chút do dự mở ra Thánh Đồng, làm cho sức chiến đấu tăng vọt.
Ba thân ảnh va chạm mạnh mẽ trong hư không, chỉ qua vài giây đã giao thủ hơn ngàn hiệp, hư không vạn dặm đều bởi vậy mà chấn động kịch liệt, động tĩnh gây ra còn cuồng bạo hơn nhiều so với trước đây khi Chu Nguyên giao chiến với Xích Lưu.
Nhưng va chạm điện cuồng này cũng không thể kéo dài bao lâu.
Mặc kệ Chu Nguyên hay là Thôn Thôn đều có thực lực đánh ngang với cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai, bây giờ liên thủ lại, thì hoàn toàn áp chế được tên cường giả Thánh tộc này, huống chi kẻ này trước đó còn bị Chu Nguyên đánh thương.
Thế nên chiến đấu chỉ kéo dài một lát, Thôn Thôn đã tìm ra sơ hở, miệng lớn mở ra, cắn một cái, liền đem một mảnh hư không cùng với cả tên cường giả Thánh tộc lúc này đã bị đánh tả tơi kia nuốt vào trong bụng.
Chiến đấu kết thúc nhanh hơn nhiều so với Chu Nguyên tưởng.
Chu Nguyên hiện hình giữa hư không, tay nắm Thiên Nguyên Bút, đầu ngòi bút có vết máu nhỏ xuống, mỗi giọt máu rơi xuống mặt đất đều ép ra một cái hố to cả trăm trượng.
Đây đều là tinh huyết của tên cường giả Thánh tộc kia.
Trong hư không, Thôn Thôn cũng đạp bước tới, thân thể khổng lồ của nó tựa như núi cao, toàn thân lấp lóe kim quang, uy nghiêm, thần bí, hung ác.
Nơi bụng nó có hắc quang phun trào, tưởng như một cái lỗ đen có thể cắn nuốt vạn vật.
Thôn Thôn gầm nhẹ với Chu Nguyên một tiếng, mà Chu Nguyên cũng gật nhẹ đầu. Tên cường giả Thánh tộc kia đã bị trọng thương, bây giờ bị Thôn Thôn nuốt vào trong bụng, mặc dù sẽ không lập tức chết ngay, nhưng một khi bị lực lượng thôn phệ ăn mòn dần dần, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu vong, hóa thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho Thôn Thôn.
Sau khi giải quyết tên cường giả Thánh tộc thứ hai, Chu Nguyên không hề nghỉ ngơi, trực tiếp mang theo Thôn Thôn xông về tên Thánh tộc cảnh giới thứ hai thứ ba kia.
Trước đây tên cường giả Thánh tộc này bị Ngải Đoàn Tử cùng hai vị Pháp Vực cảnh giới thứ nhất khác dây dưa, nhưng trong chiến đấu, hiển nhiên là ba người Ngải Đoàn Tử đã rơi vào thế yếu hoàn toàn. Ngoại trừ Ngải Đoàn Tử còn có thể chèo chống, hai vị cường giả Pháp Vực còn lại đều đã trọng thương, vô cùng thê thảm.
Nhưng cũng ba người đều đang liều chết, hoặc là nói chiến tích đánh giết Xích Lưu của Chu Nguyên mang lại cho họ lòng tin, thế nên mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng vẫn cứ liều mạng giữ chân tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai thứ ba của Thánh tộc này.
Mà khi Chu Nguyên cùng Thôn Thôn đuổi tới nơi, thì ba người Ngải Đoàn Tử đều thở phào một hơi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều là máu tươi ngã ngồi xuống, nguyên khí quanh thân hỗn loạn.
- Mọi người vất vả rồi, chuyện còn lại giao cho chúng ta.
Chu Nguyên nói nhẹ với ba người, nhìn cảnh này, nếu hắn cùng Thôn Thôn đến chậm thêm một bước, sợ là ba người này đều bước theo gót chân Xích Lưu.
Mà lúc này, tên cường giả Pháp Vực cảnh giới thứ hai kia của Thánh tộc thấy Chu Nguyên cùng Thôn Thôn xuất hiện, sắc mặt không khỏi biến đổi, trong mắt tràn đầy sợ hãi, không chút do dự định phá vỡ hư không chạy trốn.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạy, đã bị một cái miệng lớn lỗ đen ép trở về.
Sau một khắc, Chu Nguyên cùng Thôn Thôn bộc phát ra hung uy ngập trời, xông tới.
Đại chiến lại bộc phát.
Mãi đến khi có một âm thanh hủy diệt vang lên, đó là âm thanh khi Pháp Vực vỡ nát.
Khi bay người Ngải Đoàn Tử mở mắt ra, đã thấy trong âm thanh hủy diệt kia, một thân thú ảnh to lớn, cùng một người thanh niên, mang theo khí thế hung sát ngập trời bước ra.
Ba người không nhịn được vui sướng, bởi vì bọn họ hiểu, trong trận chiến đầu tiên với Thánh tộc này, thắng lợi đã thuộc về bên mình…