Người dịch: Nguyễn Khiêm
Ở bên ngoài Thạch Long bí cảnh.
Có một màn ánh sáng lớn treo lơ lửng ở giữa hư không, trong đó có vô số điểm sáng đang không ngừng lấp lóe, hai loại màu sắc xanh biếc cùng màu đỏ tươi giống như là hai con rồng lớn không ngừng ăn mòn lẫn nhau, mang theo một luồng khí tức thảm liệt.
Nhìn qua cảnh tượng bên trong màn sáng, sắc mặt của rất nhiều Thánh Giả đều có chút ngưng trọng.
Từ tình huống hiện tại thì xem ra, Thánh tộc không thể nghi ngờ là chiếm hữu một chút ưu thế trong việc tranh đoạt điểm cắm cột mốc.
Chuyện này khiến cho sắc mặt của chư vị Thánh Giả cũng có chút trầm trọng. Số lượng điểm cắm cột mốc bị chiếm cứ nhiều cùng ít sẽ quan hệ đến việc trong hai bên thì ai có thể dẫn dắt Thạch Long chuyển động, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi kết quả cuối cùng.
- A?
Mà chính lúc bầu không khí cực kỳ căng cứng thì đột nhiên có một tiếng kêu bối rối nhỏ xíu vang lên.
Một tên Thánh Giả nhìn qua màn sáng nơi nào đó, nơi đó vốn là một mảnh màu đỏ tươi nhưng vào lúc này lại đột nhiên có từng điểm sáng màu xanh biếc đang sáng lên.
Kim La Cổ Tôn cũng nhìn chằm chằm vào nơi đó, nói:
- Nơi đó là chiến khu thứ 77 sao?
Lập tức có Thánh Giả gật đầu trả lời.
- Vùng chiến khu kia là do tiểu tử Chu Nguyên kia phụ trách nhỉ?
Kim La Cổ Tôn đưa ánh mắt nhìn về phía Thương Uyên.
Thương Uyên cười gật gật đầu, hắn vung tay áo lên, trước mắt có nguyên khí hội tụ đến, hóa thành màn sáng, hiển lộ ra một trận đại chiến kinh thiên, chính là cảnh tượng Chu Nguyên chém giết ba vị cường giả của Thánh tộc lúc trước.
Ở chung quanh một chút Thánh Giả chậc chậc ngợi khen. Hiển nhiên là bọn họ cũng thoáng có chút kinh ngạc đối với chuyện này. Dù sao, lúc trước, bọn họ đã từng nhìn lướt qua nơi đây, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy đội ngũ của Thánh tộc là do Uyên Tuyền dẫn đầu kia thì cũng không tiếp tục hi vọng về chiến thắng của mấy người Chu Nguyên nữa. Lúc ấy, thậm chí có người còn cảm thấy chiến khu 77 này hẳn là muốn mất đi rồi.
Nhưng hôm nay đột nhiên nhìn lại, ai cũng không nghĩ tới, đội ngũ của Thánh tộc kia vậy mà lại đã bị mấy người Chu Nguyên ăn mất một nửa.
Đối với đội ngũ của Uyên Tuyền, tổn thất ba tên Pháp Vực Đệ Nhị Cảnh không thể nghi ngờ là đã xem như thương cân động cốt.
- Thương Uyên, người đệ tử này của ngươi thật là không ngừng khiến cho người ta cảm thấy vui mừng.
Kim La Cổ Tôn cười nói, tuy rằng số lượng điểm cắm cột mốc mà mấy người Chu Nguyên chiếm cứ còn chưa đủ một phần mười tổng số của chiến khu 77, nhưng cái này cũng có thể được xem như là một cái mở đầu không tệ, lấy quy mô của đội ngũ bọn họ, có thể làm đến bước này đã là rất tốt rồi.
Thương Uyên cười một tiếng, vừa muốn nói chuyện ở bên cạnh đột nhiên có tiếng cười nhạt truyền đến:
- Biểu hiện của Chu Nguyên này đúng là cũng không tệ lắm. Chỉ có điều hiện tại, đội ngũ của Thánh tộc do Uyên Tuyền dẫn đầu kia cơ hồ đã chiếm cứ hơn phân nửa điểm cắm cột mốc ở mảnh chiến khu này. Xem phương hướng bọn họ tiến lên thì hẳn là muốn đi tới khu vực hạch tâm của chiến khu, tuy rằng mấy người Chu Nguyên đã rất cố gắng, chỉ sợ lại khó mà thay đổi được điều gì. Hơn nữa, một khi chờ Uyên Tuyền kia rảnh tay, e rằng một tên Pháp Vực Đệ Tam Cảnh cũng đủ mang đến cho bọn họ tai ương hủy diệt.
Thương Uyên liếc mắt nhìn qua Lục Liễu Đại Tôn tựa như là đang tiếc nuối kia. Mặc dù lời nói của gia hỏa này mịt mờ, nhưng ý tứ trong đó đơn giản là nói mấy người Chu Nguyên chỉ là đang làm uổng công, mảnh chiến khu này sớm muộn gì cũng sẽ mất đi.
Nghe được lời nói của Lục Liễu Đại Tôn, mấy Thánh Giả khác cũng đồng thời than nhẹ một tiếng. Lục Liễu nói cũng hoàn toàn chính xác được xem như là tình hình thực tế. Mặc dù bây giờ, mấy người Chu Nguyên đã chém giết gần nửa số cường giả bên phía đối phương nhưng kẻ mạnh nhất của đội ngũ Thánh tộc là Uyên Tuyền kia còn chưa tham chiến, mà lấy thực lực Pháp Vực Đệ Tam Cảnh kia của đối phương thì đích thật là có tư cách ngăn cơn sóng dữ.
Đến lúc đó, mảnh chiến khu này vẫn là sẽ thuộc về Thánh tộc.
Vào lúc này, ánh mắt thâm thúy của Kim La Cổ Tôn vẫn đang nhìn chăm chú vào trong Thạch Long bí cảnh, dường như là ông có thể nhìn thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh trong vùng chiến khu kia. Ông trầm mặc một lát rồi mới chậm rãi nói:
- Kết cục như thế nào vẫn là phải xem đến cuối cùng. Chúng ta thân là người đứng xem, chưa hẳn đã có thể thấy rõ tất cả.
Lục Liễu cũng cười gật gật đầu, dường như biểu thị tán đồng, sau đó hắn nhìn về phía một màn ánh sáng lớn ở trước mặt, cười nói:
- Đội ngũ do Từ Bắc Diễn dẫn đầu ngược lại là có thu hoạch không nhỏ, chỗ chiến khu đã có dấu hiệu chiếm lĩnh thành công.
Nghe được lời nói của Lục Liễu Đại Tôn, ánh mắt của Kim La Cổ Tôn chuyển hướng nhìn về phía chỗ chiến khu của Từ Bắc Diễn kia, cũng nhẹ nhàng gật đầu, khen:
- Từ Bắc Diễn có thiên phú trác tuyệt, cũng thực sự là một hạt giống không tệ.
Lời này cũng không giả, nhìn khắp Chư Thiên, trong hàng ngũ Pháp Vực cảnh, ngoại trừ người đã nhập thánh là Chuyên Chúc thì chỉ sợ thật đúng là không còn ai có thể so sánh được với Từ Bắc Diễn.
Lục Liễu cười nói:
- Lấy thiên phú của Bắc Diễn, nếu như là có được một phần Tổ Long Hồn Tủy thì chuyện nhập thánh hẳn là mười phần chắc chín.
Thương Uyên thản nhiên nói:
- Hiện tại, kết quả của trận chiến nơi này chưa xác định, vậy mà Lục Liễu ngươi đã đánh chủ ý vào Tổ Long Hồn Tủy rồi hay sao? Tướng ăn này không khỏi quá khó coi đó?
Mặc dù nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của Thương Uyên nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Liễu vẫn không hề thay đổi, ông ta thản nhiên nói:
- Ta chỉ nói mấy lời thật lòng mà thôi. Nếu như là cuối cùng Chư Thiên ta có thể hơn một chút, công lao của Từ Bắc Diễn là không thể nghi ngờ. Nếu như ngay cả hắn cũng không thể đạt được một phần Tổ Long Hồn Tủy thì ai mới có tư cách này?
Thương Uyên lắc đầu, nói:
- Công lao như thế nào, không phải dựa vào ngươi há miệng ngậm mồm là có. Đến lúc đó tự có bình phán, mà lại hiện tại còn chưa tới cuối cùng, ngươi làm sao lại khẳng định công lao của Từ Bắc Diễn là lớn nhất?