Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Điện hạ, chúng ta sắp tiếp cận khu vực hạch tâm của chiến khu này.
Ở phía trước rất nhiều vệt sáng, Tô Ấu Vi nhìn chăm chú chỗ xa xa. Vào lúc này, gương mặt xinh đẹp của nàng cũng trở nên ngưng trọng hơn, giọng nói êm ái cũng có thêm mấy phần nặng nề.
Nghe được lời nói của Tô Ấu Vi, Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu. Lúc trước đây, sau khi hoàn toàn chiếm cứ mấy chỗ điểm cắm cột mốc thì hắn cũng quyết định dẫn đầu đội ngũ, trực tiếp bay thẳng đến khu vực hạch tâm. Bởi vì Chu Nguyên minh bạch, ẩn núp cũng không phải là lựa chọn gì tốt, muốn chân chính chiếm cứ chiến khu 77 này thì chung quy vẫn là cần hủy diệt đối phương.
Trước đây hắn phòng thủ mà không chiến, là bởi vì quy mô cùng thực lực của đội ngũ bên phía đối phương đều mạnh hơn bọn họ. Nhưng sau khi trải qua trận chiến kia thì ngược lại bắt đầu là bọn họ bên này đã chiếm ưu thế về số lượng.
Đương nhiên Chu Nguyên minh bạch, cái gọi là ưu thế này cũng không có chút ý nghĩa nào, vị Pháp Vực Đệ Tam Cảnh ở bên phía đối phương kia đủ để đền bù hết thảy mọi sự chênh lệch.
Thậm chí nếu như bài trừ nhân tố không ổn định là hắn thì Chu Nguyên thậm chí còn hoài nghi, chỉ bằng một người Uyên Tuyền kia cũng có thể diệt sạch toàn bộ đội ngũ này của bọn họ rồi.
Pháp Vực Đệ Tam Cảnh cũng không có dễ đối phó như trong tưởng tượng vậy. Dù sao bất luận như thế nào, đây đều là một cái cấp độ cách Thánh Giả Cảnh gần nhất... Ở trong dĩ vãng, cấp độ này càng làm cho Chu Nguyên chỉ có nhìn lên.
Nhìn qua biểu cảm nghiêm nghị trên khuôn mặt của Chu Nguyên, trong đôi mắt đẹp của Tô Ấu Vi cũng có biểu cảm lo lắng lướt qua. Tuy rằng, khi đối mặt với những đội viên khác, Chu Nguyên đều tỏ ra ung dung, thản nhiên nhưng nàng lại có thể cảm giác được áp lực mà người trước mặt phải gánh chịu lớn đến mức nào.
Nhưng đối mặt với đối thủ ở loại cấp bậc như Uyên Tuyền kia, nàng cũng không có biện pháp trợ giúp mang tính thực chất gì. Chuyện duy nhất mà nàng có thể làm chính là ngăn chặn những cường giả khác của Thánh tộc, vì kiến tạo cho Chu Nguyên một cái chiến trường để hắn có thể thoải mái bộc phát ra hết toàn bộ thực lực của bản thân.
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Tô Ấu Vi, Chu Nguyên quay đầu về phía nàng rồi khẽ cười cười.
- Muội cứ yên tâm đi! Trong những năm qua, cường địch mà ta gặp cũng không phải chỉ có một kẻ này... Tuy rằng Pháp Vực Đệ Tam Cảnh mạnh mẽ nhưng kết quả như thế nào thì cũng phải chiến đấu mới biết được.
Tô Ấu Vi dùng sức gật đầu.
- Điện hạ, ta tin tưởng người!
Chu Nguyên cười một tiếng.
Đột nhiên, giống như là đã nhận ra điều gì, con ngươi của Chu Nguyên chợt co rụt lại rồi hắn tăng tốc độ, dẫn đầu đội ngũ xông qua một dãy núi bao la ở phía trước. Sau đó, tốc độ phi hành bắt đầu chậm lại, đồng thời sức mạnh thần hồn phồng lên, trực tiếp là chắn đám người lại ở sau lưng.
- Thế nào? Có chuyện gì xảy ra sao?
Mấy người Triệu Mục Thần, Võ Dao mở miệng hỏi.
Chu Nguyên không có trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía phía trước. Chỉ thấy ở đằng sau dãy núi kia đúng là một mảnh sa mạc rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối. Trong sa mạc có gió lớn thổi cát tung bay, cát chảy lan tràn, tạo thành từng cồn cát vô cùng to lớn, từ xa nhìn lại, tựa như là những người khổng lồ vác núi đi lại ở trong sa mạc.
Mà lúc này, ở phía trên cồn cát cao nhất kia có một bóng người đang ngồi xếp bằng.
Bóng người kia khoác áo giáp màu vàng, một thanh kích lớn màu vàng óng cắm ở bên cạnh. Cuồng phong xen lẫn hạt cát gào thét giữa thiên địa, sinh ra lực đạo kinh người, nhưng ở trong phạm vi trăm trượng quanh người kia lại yên tĩnh im ắng, bất kỳ cơn cuồng phong nào khi bay đến nơi này đều trở nên ôn hòa, ngoan ngoãn, giống như là một chó con từ bên cạnh lặng lẽ trượt đi.
Một luồng uy áp mạnh mẽ đến khó mà hình dung từ trong cơ thể của bóng người mặc áo giáp màu vàng kia tràn ngập ra làm cho người ta có cảm giác toàn bộ thiên địa trong sa mạc tựa như là đều bị áp chế.
Vừa nhìn thấy bóng người mặc áo giáp màu vàng kia thì ở sau lưng Chu Nguyên, tất cả mọi người đều không nhịn được mà đổi sắc mặt, có giọng nói đầy sợ hãi, kiêng kỵ từ trong kẽ răng phun ra:
- Đó là... Kim Giáp Uyên Tuyền!
Ánh mắt sắc bén của Chu Nguyên nhìn chằm chằm bóng người mặc áo giáp màu vàng, tỏa ra khí thế tựa như là đang trấn áp toàn bộ phong bạo trong sa mạc kia. Người này chính là địch nhân mạnh nhất của bọn họ trong chiến khu 77 này, Uyên Tuyền. Mà ở trong Thánh tộc, kẻ này cũng không phải là hạng người tầm thường, nếu như có bảng xếp hạng chiến lực của cường giả Pháp Vực Cảnh trong Thánh tộc thì hắn tuyệt đối có thể xâm nhập Top 10.
- Các ngươi tới chậm hơn so với sự tưởng tượng của ta.
Khi mấy người Chu Nguyên xuyên qua dãy núi, xuất hiện ở biên giới của sa mạc thì Uyên Tuyền kia cũng ngẩng đầu lên. Hắn cũng không hề để ý bất luận kẻ nào khác mà ánh mắt trực tiếp là dừng lại ở trên người Chu Nguyên.
- Ta nhớ được ngươi rồi, Chu Nguyên của Thiên Uyên Vực! Mấy năm trước, trong trận chiến ở Cổ Nguyên Thiên, ngươi chính là người đứng ra ngăn cơn sóng dữ, khiến cho kế hoạch hoàn mỹ của tộc ta thất bại. Chuyện này cũng đã nhấc lên động tĩnh không nhỏ ở trong Thánh tộc ta.
Vào lúc này, trong ánh mắt của Uyên Tuyền không có bất kỳ cái gì gợn sóng, nhưng mà chính là biểu cảm bình tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
- Trước đây ngược lại là ta đã xem nhẹ ngươi, nghĩ rằng người chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, cho nên cũng không có quá mức để ý. Đây là sai lầm của ta mà ta cũng đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ vì sai lầm này.
Uyên Tuyền thở dài một hơi, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ áo giáp màu vàng trên người, phát ra tiếng vang khi kim loại va chạm vào nhau.
- Chỉ có điều cũng may, ta còn có cơ hội đền bù.
Uyên Tuyền vươn bàn tay ra, nắm lấy đại kích màu vàng óng ở một bên rồi chậm rãi đứng lên. Mà khi hắn đứng lên thì trong một chớp mắt kia, bầu trời phía trên sa mạc tựa hồ là tối sầm lại, một luồng sát khí nồng nặc đến mức không có cách nào để hình dung đột nhiên bộc phát ra.