Người dịch: Nguyễn Khiêm
Vào lúc này, gió ngừng thổi, nhiệt độ giữa thiên địa chợt hạ xuống, phía trên mắt cát còn có sương lạnh đang lan tràn.
Mà ở sau lưng Uyên Tuyền, cát vàng ngưng tụ theo thời gian dần trôi qua cũng đã tạo thành một bức tượng bằng cát, bộ dáng của bức tượng bằng cát kia không ngờ lại hoàn toàn tương tự với Chu Nguyên.
Uyên Tuyền dường như là đang tự nói với bản thân nhưng sát ý sâm nhiên phát tán đi ra lại là làm cho người ta cảm thấy lạnh run:
- Chu Nguyên, lúc trước, ta cũng đã nói vì để cho mấy người Xích Lưu có thể cảm thấy an tâm sau khi chết, ta sẽ lột da của ngươi, bọc lên trên bức tượng bằng cát này.
- Ngươi...
Đại kích màu vàng óng trong tay hắn chỉ về hướng Chu Nguyên ở xa xa, ánh mắt đạm mạc:
- Chuẩn bị kỹ càng tâm lí để tiếp nhận sự trừng phạt của ta hay chưa?
Đại kích màu vàng óng ở xa xa chỉ đến nhưng lại lôi cuốn theo sát ý ngút trời. Mặc dù vậy, biểu cảm trên mặt của Chu Nguyên lại cũng không hiển lộ ra sự e ngại chút nào, chỉ thấy hắn nghiêng đầu nói với mấy người Ngải Đoàn Tử, Tô Ấu Vi:
- Những người khác trong đội ngũ bên phía Thánh tộc giao cho mọi người rồi.
- Người này...
- Để ta cùng Thôn Thôn đi đối phó.
Ở trên đỉnh đầu của hắn, Thôn Thôn cũng phát ra tiếng rống trầm thấp, trong đôi mắt thú có ánh sáng màu đen lấp lóe, hiển nhiên nó cũng biết đối phương là đại địch.
- Cẩn thận.
Trong mắt mấy người Ngải Đoàn Tử, Tô Ấu Vi có biểu cảm lo lắng hiện lên, nhưng vẫn không phản đối. Bởi vì ở nơi này, trong đội ngũ của bọn họ, ngoại trừ Chu Nguyên cùng Thôn Thôn thì chỉ sợ thật đúng là không còn ai có thể tạo thành uy hiếp đối với Uyên Tuyền kia. Hơn nữa, ngay cả khi Chu Nguyên cùng Thôn Thôn liên thủ, bọn họ vẫn còn cảm thấy tình hình có chút bi quan.
Dù sao bọn họ đều rất rõ ràng Uyên Tuyền cường hoành, kẻ này tuyệt đối không phải là Xích Lưu có thể so sánh.
Mà một khi ngay cả Chu Nguyên cùng Thôn Thôn đều không thể kiềm chế Uyên Tuyền kia, như vậy hôm nay, nghênh đón bọn họ không thể nghi ngờ cũng sẽ là tai họa ngập đầu.
Chu Nguyên đạp không tiến lên, sau mấy bước đã lên đến trên bầu trời của sa mạc, xuất hiện ở một vị trí cách Uyên Tuyền khoảng ngàn trượng.
Rống!
Thôn Thôn nhảy xuống, thân thể nhanh chóng phồng lên, cuối cùng hóa thành Tử Kim Cự Thú.
Uyên Tuyền nhìn chằm chằm vào một người một thú rồi thản nhiên nói:
- Nguyên khí có tu vi Nguyên Anh Cảnh, thần hồn đạt tới Du Thần sơ kỳ... Thực lực như thế này mà có thể giải quyết hết mấy người Xích Lưu, thật là khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Khó trách năm đó, trong Cổ Nguyên Thiên, ngươi lại có thể áp chế thiên kiêu của Thánh tộc ta.
- Chỉ có điều đáng tiếc, con đường truyền kỳ của ngươi đến hôm nay cũng nên kết thúc.
Ngay khi Uyên Tuyền vừa dứt lời thì từ trong cơ thể của hắn lập tức có nguyên khí vô biên, mênh mông đột nhiên bộc phát ra.
Nguyên khí uy áp bao phủ vùng trời này. Vào lúc này, toàn bộ sa mạc đều tựa như là đang run rẩy.
Mà vào lúc này, Chu Nguyên cũng không nhịn được mà để sắc mặt hơi biến đổi.
Bởi vì ở trong cảm nhận của hắn, số lượng tinh thể nguyên khí của Uyên Tuyền này rõ ràng là đã vượt qua 800 tỷ! Kẻ này không thể nghi ngờ là cường hãn hơn Xích Lưu trước đây, thậm chí còn mạnh mẽ hơn không chỉ một cấp bậc mà thôi.
Đây là số lượng kinh khủng bực nào!
Nguyên khí mênh mông ở sau lưng Uyên Tuyền tựa như là hóa thành biển lớn, đại kích trong tay hắn chỉ thẳng về phía Chu Nguyên, nụ cười tươi trên mặt bắt đầu trở nên dữ tợn, tàn khốc.
- Chu Nguyên, ta thật ra là muốn nhìn một chút xem hôm nay, ngươi muốn vượt cấp chiến đấu với ta như thế nào đây?!
Kim Giáp Uyên Tuyền đứng ở trên đỉnh cồn cát, uy áp cuồng bạo kinh thiên quét ngang, cơ hồ là che đậy toàn bộ thiên địa.
800 tỷ viên tinh thể nguyên khí hiển lộ ra kia làm cho mí mắt của Chu Nguyên phải khẽ giật giật, đối thủ ở loại cấp bậc này thật sự là làm người ta kinh ngạc run sợ.
Rống!
Thôn Thôn gầm lên một tiếng. Vào lúc này, mỗi một cái vảy trên thân thể khổng lồ của nó đều đang tỏa ra ánh sáng màu vàng, uy áp của Tiên Thiên Thánh Thú được nó dốc toàn lực bộc phát để chống cự loại uy áp kinh khủng tới từ Uyên Tuyền kia.
Thời gian Thôn Thôn tiến vào bát phẩm cũng không dài, nghiêm chỉnh mà nói thì tu vi của nó xem như là Pháp Vực Đệ Nhất Cảnh, nhưng Tiên Thiên Thánh Thú chung quy là bất phàm, cho nên dù là đối mặt với Pháp Vực Đệ Nhị Cảnh, nó cũng không kiêng kị chút nào, nhưng Uyên Tuyền ở trước mắt lại có tu vi là Pháp Vực Đệ Tam Cảnh!
Hơn nữa còn là người nổi bật trong hàng ngũ Đệ Tam Cảnh.
Cho nên, dù là có thân phận như vậy thì khi đối mặt với Uyên Tuyền, Thôn Thôn cũng giống như là gặp đại địch.
Thân hình của Chu Nguyên cũng rơi xuống đỉnh một cồn cát, bàn tay của hắn nắm chặt, Thiên Nguyên Bút nhanh chóng hiện ra rồi hắn không chút do dự thúc giục Nguyên Hồn
Trong chốc lát, nguyên khí cùng sức mạnh thần hồn quấn quanh, cuối cùng dung hợp thành một luồng sức mạnh càng thêm khổng lồ, tràn ngập ở trong cơ thể của Chu Nguyên.
Địa Thánh Văn cũng đồng thời bị Chu Nguyên thôi động. Trong lúc nhất thời, sa mạc chấn động. Từ chỗ sâu trong đó, có một loại sức mạnh trầm trọng mà khổng lồ cuồn cuộn vọt tới, cuối cùng tiến vào trong thân thể của Chu Nguyên.
Sau rất nhiều thủ đoạn được Chu Nguyên thi triển ra, uy áp bộc phát ra từ trong cơ thể của hắn kia cũng đang liên tục tăng lên.
Đối mặt với biến hóa trùng điệp không dứt này của của Chu Nguyên, sắc mặt của Uyên Tuyền kia lại vẫn cực kỳ đạm mạc, hắn cũng không có lộ ra biểu cảm quá mức kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, hững hờ bình phẩm:
- Không sai, khó trách Xích Lưu lại thất bại dưới tay của ngươi.
- Nhưng nếu chỉ có như thế này, hôm nay, bộ da này của ngươi chắc chắn sẽ thuộc về ta rồi!
Ngay khi giọng nói của Uyên Tuyền vừa dứt thì chỉ trong nháy mắt, bóng người của hắn đã nhanh chóng biến mất.
Rống!
Thôn Thôn phát ra tiếng gào thét nghiêm nghị. Thân thể cao lớn đột nhiên nhảy lên, chỉ thấy hư không bị cự trảo lóe ra ánh sáng màu đen kia của nó trực tiếp xé rách ra.
Mà ngay khi cự trảo màu đen đập xuống thì hư không rung chuyển, một vầng sáng màu vàng hiện lên.
Cây kích lớn màu vàng óng tựa như là hóa thành một con rồng vàng gào thét, cuốn theo sức mạnh bàng bạc, vô biên, đánh thẳng về phía cự trảo màu đen kia.
Keng!
Có tiếng kim loại vang lên, hư không tầng tầng vỡ nát.