Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nàng dùng hành động biểu lộ đáp án.
Ở phía sau, những cường giả Pháp Vực Cảnh kia thấy thế, trong mắt xẹt qua biểu cảm xấu hổ, chiến ý của bọn họ thậm chí còn không bằng một nữ tử. . .
- Lên đi, chúng ta có thể bại nhưng không thể nhục!
Có cường giả Pháp Vực Đệ Tam Cảnh trầm giọng nói.
Bá!
Chỉ sau một cái chớp mắt, từng luồng nguyên khí cường hãn bộc phát, thân hình của bọn họ hóa thành vệt sáng mãnh liệt bắn ra.
Hi Tinh xông ở phía đầu, ánh mắt của nàng tập trung vào thân hình của Thái Hiên, trong đôi mắt tràn đầy kiên quyết. Nàng biết rõ dùng thực lực của mình thì căn bản không có cách nào để chống đỡ Thái Hiên, cho nên lần này ra tay, trong lòng nàng đã có quyết tâm liều mạng.
Nàng muốn dùng hành động để tăng cường sĩ khí của Chư Thiên, mượn cái chết của mình giúp bọn họ có thêm chiến ý!
- Phong Thần Pháp Vực!
Pháp Vực màu xanh nhanh chóng khuếch trương, đồng thời sức mạnh ở trong đó cũng trở nên cực kỳ cuồng bạo.
- A? Đây là muốn. . . Pháp Vực tự bạo sao?
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt của Thái Hiên hiện lên biểu cảm hứng thú, nữ nhân này ngược lại là có chút huyết khí, đáng giá thưởng thức.
- Chỉ có điều. . .
Hắn nở một nụ cười quỷ dị.
- Xem ra ngươi còn không có thể nghiệm được cái gì gọi là tuyệt vọng. . .
- Ở trước mặt ta, ngay cả tư cách tự bạo Pháp Vực ngươi cũng không có.
Thái Hiên vừa liếc mắt nhìn đã hiểu rõ ý đồ của Hi Tinh, nàng muốn dùng việc tự bạo của bản thân để kích thích người trong đại quân của Chư Thiên tử chiến, nhưng hắn cũng không có ý định cho nàng thực hiện được.
Chỉ thấy được, ở trong Thánh Đồng giữa mi tâm của hắn có Thánh Quang lưu chuyển, chỉ sau một cái chớp mắt, một chùm tia sáng bắn ra.
Chùm tia sáng kia có tốc độ quá nhanh, mắt thường không có cách nào để nhìn rõ, ngay cả Hi Tinh cũng không thể phản ứng kịp, chỉ trong nháy mắt này nàng đã bị chùm tia sáng này bao phủ.
Lại sau đó, nàng kinh hãi vì phát giác được cả Pháp Vực lẫn bản thân đều ở thời khắc này đã mất đi khống chế. . . Thân thể của nàng cứng lại ở giữa hư không, tựa như là con muỗi bị đống kết trong hổ phách.
Trên mặt Thái Hiên hiện ra biểu cảm trêu tức, hắn giơ ngón tay lên, đầu ngón tay có nguyên khí đáng sợ hội tụ đến, chỉ sau một cái chớp mắt, một thanh trường mâu bằng sấm sét đã được tạo thành phía trên đầu ngón tay. Ở phía trên thanh trường mâu kia, sấm sét bị áp súc, tạo thành từng đường vân cổ xưa, tràn đầy Hủy Diệt Chi Ý.
- Đây là. . . Lôi Ma Mâu.
- Nếu ngươi đã có ý hiến thân, ta sẽ thanh toàn cho ngươi.
Hắn cong ngón tay rồi búng ra, hư không phía trước ầm ầm vỡ nát, giống như có một vệt sáng màu đen phá không bay ra, chỉ trong chớp mắt nó đã xuất hiện ở phía trước Hi Tinh.
Vào lúc này, trong ánh mắt của Hi Tinh cũng phản chiếu hình ảnh của Lôi Mâu, khí tức Hủy Diệt tỏa ra trên đó cũng làm cho nàng minh bạch, một khi nàng bị đánh trúng thì sẽ tan thành mây khói.
Nhưng nàng không có e ngại, chỉ là cảm thấy cực kỳ không cam lòng.
Nàng không sợ chết nhưng lại không muốn bản thân chết đi một cách không có giá trị như vậy. . . Mà hiển nhiên, đối phương là cố ý, hành động trêu đùa mang tư thái cao cao tại thượng này làm cho Hi Tinh vô cùng phẫn nộ.
Mà ở phía sau kia, vào lúc này, thân hình của rất nhiều Pháp Vực Đệ Tam Cảnh vốn là đang lao ra cũng hơi ngưng trệ trong một cái chớp mắt. Sau khi Lôi Mâu xuất hiện ở trước Hi Tinh, dũng khí tử chiến cũng đã bị phai mờ.
- Thật sự. . . Cứ như vậy đã xong sao?
Bọn họ có chút thống khổ lẩm bẩm nói.
Hi Tinh nhìn chằm chằm vào Lôi Mâu đang gào thét lao đến, cuối cùng có chút vô lực nhắm mắt.
- Sư tôn, Đại sư huynh. . . Hi Tinh vô năng, chỉ có thể đi trước một bước rồi.
- Cũng tốt, ta có thể đi cùng tiểu sư đệ, miễn cho hắn cảm thấy cô đơn.
Nàng tự giễu thấp giọng nói.
Uỳnh!
Ở phía trước, Hủy Diệt Lôi Mâu đánh nát hư không, mãnh liệt bắn tới, Hi Tinh đã có thể cảm giác được sức mạnh đáng sợ kia đập vào mặt rồi.
Vô số ánh mắt đều dừng lại ở cảnh tượng này, thời gian vào lúc này giống như là đã đông lại.
Chỉ có điều, ngay khi Lôi Mâu sắp sửa đánh trúng Hi Tinh thì trong một cái chớp mắt kia, từ trong hư không đột nhiên có một bàn tay đưa ra ngoài, bắt lấy Hủy Diệt Lôi Mâu kia.
Chỉ thất bàn tay kia nhẹ nhàng nắm chặt, Lôi Mâu giống như là Man Long gào thét lại bị hắn một mực cầm chặt rốt cuộc không có cách nào để tiến thêm chút nào.
Năm ngón tay trên Bàn tay thon dài đột nhiên xoa xoa.
Bùm.
Lôi Mâu lập tức nổ tung.
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người bừng tỉnh, vô số ánh mắt nhìn qua nơi này và tất cả mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Mà chờ đợi hồi lâu nhưng Hi Tinh cũng chưa cảm giác được Hủy Diệt Chi Lực vọt tới, trong nội tâm không khỏi có chút nghi hoặc.
Mà khi nàng sắp sửa mở mắt ra nhìn thì nàng nghe thấy được một tiếng cười truyền đến, thanh âm quen thuộc kia làm cho nàng cảm thấy chóp mũi cũng hơi cay cay.
- Hi Tinh sư tỷ, sư đệ ta còn sống tốt lắm, sư tỷ cũng không nên nguyền rủa ta như vậy chứ!
Hi Tinh mở mắt, sau đó nàng thất thần khi nhìn qua trước mắt, chỗ đó có một bóng người quen thuộc đang đứng lơ lửng giữa không trung, hắn bảo trì tư thế bàn tay nắm chặt, bóp nát Lôi Mâu, trong ánh mắt nhìn về phía nàng ẩn chứa biểu cảm vui vẻ.
- Chu... Chu Nguyên? !
Hi Tinh nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, sau khi trầm mặc mấy giây rốt cục không nhịn được nhẹ nhàng lên tiếng, trong thanh âm có ẩn giấu biểu cảm khó tin.
Nàng như thế nào đều không nghĩ tới, người vừa ra tay tránh cho mình bị vẫn lạc, vậy mà sẽ là tiểu sư đệ mà nàng cho rằng lúc trước đã bị Thái Hiên giết chết!
- Đệ không chết sao? !
Khiếp sợ cũng không lâu lắm, trên gương mặt của Hi Tinh lại là có thêm biểu cảm vui mừng hiện ra đến.
Chu Nguyên cười gật gật đầu.
Đến tận lúc này, Hi Tinh mới có tâm trạng đánh giá Chu Nguyên và biểu cảm trên khuôn mặt cũng theo thời gian dần trôi qua mà càng thêm ngưng trọng. Bởi vì nàng phát hiện lúc đối mặt với người sau, nàng vậy mà cảm thấy một luồng áp lực như có như không. Hơn nữa, nàng còn không có cách nào để cảm ứng được cường độ nguyên khí của người sau, người trước mắt tựa như là một vực sâu, làm cho không người nào có thể tìm được điểm đáy.