Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Kính xin Chu Nguyên Nguyên lão đại cục làm trọng.
- ...
Tuy rằng lúc này, danh vọng của Chu Nguyên rất cao, nhưng vẫn có không ít cường giả của Chư Thiên mở miệng. Dù sao nếu như đứng ở góc độ đại quân của Chư Thiên thì hành động đóng cửa kết giới phòng ngự lúc trước của Từ Bắc Diễn cũng không tính là sai lầm, mặc dù chuyện này có lẽ không công bình đối với mấy người Chu Nguyên, nhưng có đôi khi, chuyện không như mong muốn, đây cũng bị bất đắc dĩ.
Từ Bắc Diễn kia nhìn thấy lòng người có thể dùng, ánh mắt lập tức lóe lên, trên mặt lập tức lộ biểu cảm bi thương rồi nói:
- Nếu như trong lòng Chu Nguyên huynh có nộ khí, có thể hướng về phía ta, ta sẽ không phản kháng. Chỉ có điều nếu như có thể lại lựa chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn đóng cửa kết giới!
- Bởi vì lúc trước, mọi người đã tin tưởng giao quyền hạn kết giới cho ta, cho nên ta nhất định phải phụ trách vì an nguy của tất cả mọi người!
Những lời nói hiên ngang lẫm liệt này của Từ Bắc Diễn lập tức khiến cho càng nhiều người cảm thấy đồng tình, vì vậy người mở miệng khuyên bảo Chu Nguyên cũng càng ngày càng nhiều.
Đối mặt với chuyện này, biểu cảm trên mặt của Chu Nguyên lại vẫn cực kỳ lạnh nhạt. Hắn cũng không để ý gì tới những người đang khuyên bảo, chỉ là nhìn chằm chằm vào Từ Bắc Diễn, nói:
- Diễn đủ chưa?
Nghe thấy câu nói này của Chu Nguyên, cảm xúc trong lòng của Từ Bắc Diễn không khỏi trầm xuống, hắn miễn cưỡng cười nói:
- Chu Nguyên Nguyên lão nói vậy là có ý gì? !
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn chung quanh, phàm là người tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều ngừng mở miệng khuyên bảo, bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy cảm xúc lạnh lùng ở trong mắt của Chu Nguyên lúc này.
Chung quanh trở nên an tĩnh lại.
Ngay sau đó, giọng nói bình tĩnh của Chu Nguyên mới tiếp tục vang lên:
- Ta tìm hắn tính sổ thực sự không phải là bởi vì hắn đóng cửa kết giới, mà là vì khi ta mang theo mấy người Võ Dao, Tô Ấu Vi sắp tiến vào kết giới thì trong một cái chớp mắt kia, có một luồng sức mạnh thần hồn vô hình ngăn cản ở phía trước ta, khiến cho động tác của ta hơi chậm lại mà chính là vì một giây chậm lại này, ta mới không thể đi vào kết giới, đồng thời bị quyền ấn của Thái Hiên đánh trúng.
- Nói cách khác, chúng ta không thể kịp thời trốn vào trong kết giới là bị người ám toán.
Sau khi Chu Nguyên kể xong chuyện, trên mặt của mọi người ở đây đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ tới ở trong lúc nguy cấp nghìn cân treo sợi tóc kia lại đã xảy ra loại chuyện này!
Từng ánh mắt kinh hãi và nghi hoặc đều tập trung về phía Từ Bắc Diễn, bởi vì trong lời nói của Chu Nguyên dường như đang ám chỉ người trước chính là kẻ ám toán.
Sắc mặt của Từ Bắc Diễn cũng biến đổi, chợt hắn tức giận nói:
- Chu Nguyên, ta biết được ngươi bất mãn đối với việc ta truy cầu Thần Nữ đại nhân lúc trước. Chẳng lẽ chỉ vì việc nhỏ này, ngươi còn muốn trực tiếp hãm hại ta hay sao? !
- Lần Thạch Long Bí Cảnh này, ngươi thật sự là người lập được công lao lớn nhất, nhưng chẳng lẽ ta không có nửa điểm cống hiến hay sao? Ta cũng đang liều mạng vì Chư Thiên, lúc này ngươi lấy công lao ép người không khỏi quá ương ngạnh đó? !
- Ngươi không có bằng chứng mà dám nói ta ám toán ngươi, thực cho rằng có thể làm cho người ta cảm thấy tin phục hay sao? !
Ở bốn phía xung quanh, trên mặt các cường giả của Chư Thiên cũng lộ ra biểu cảm mờ mịt. Vào lúc này, bọn họ đã bị lời nói của hai bên làm cho choáng váng hết cả đầu óc. Hai bên lời qua tiếng lại, bên nào cũng cho rằng mình phải, bọn họ cũng không biết đến tột cùng là nên tin ai.
Trên mặt Từ Bắc Diễn hiện rõ biểu cảm tức giận, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh. Lúc trước, khi ám toán, hắn con mượn sức mạnh của kết giới để che lấp, có thể nói là thần không biết quỷ không hay. Cho nên hắn chỉ cần làm cho chuyện này trở nên mơ hồ là sẽ an toàn. Hắn cũng không tin, ở trước sự quan sát của các vị Thánh Giả của Chư Thiên , Chu Nguyên này thực có can đảm ra tay với bản thân.
- Ta chứng minh, khi nãy, ngay trước lúc Chu Nguyên mang bọn ta tiến vào kết giới thì hoàn toàn chính xác có một luồng sức mạnh thần hồn đã xuất hiện, ngăn cản chúng ta trong một cái chớp mắt!
Mà nhưng vào lúc này chợt có một giọng nói vang lên, mọi người chung quanh vội vàng đưa mắt nhìn qua, sau đó tập trung vào chỗ âm thanh vừa phát ra. Chỉ thấy được ở chỗ đó có ba bóng người, một nam hai nữ xuất hiện.
Ba người này đúng là Triệu Mục Thần, Võ Dao cùng với Tô Ấu Vi lúc trước cùng Chu Nguyên bị một quyền kia của Thái Hiên đánh bay vào trong lòng đất.
Lúc này, mặc dù thần quang quanh thân ba người nội liễm nhưng lại đều tản ra một luồng khí tức làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi.
Mà vừa nhìn thấy ba người, trong lòng của một ít cường giả Pháp Vực Đệ Tam Cảnh lập tức chấn động. Bởi vì, lúc này, ba người rõ ràng đều đã đột phá vào Pháp Vực Cảnh, hơn nữa, nguyên khí uy áp mơ hồ phát ra kia tuyệt đối là vượt qua rất xa Pháp Vực Đệ Nhất Cảnh phổ thông!
Các cường giả Pháp Vực Đệ Tam Cảnh đưa mắt nhìn nhau, xem ra sau khi bị đánh xuống đất, mấy người Chu Nguyên đều lấy được cơ duyên, chuyện này thật đúng là họa phúc đi cùng với nhau.
Ba người xuyên qua mọi người, đi tới sau lưng Chu Nguyên.
Chu Nguyên cũng quay đầu nhìn về phía bọn họ. Khi hắn cảm ứng được chấn động nguyên khí này của ba người, trong lòng ngược lại là cũng không có cảm thấy quá ngoài ý muốn. Ba người vốn là thiên kiêu đỉnh tiêm, thiên phú cùng tiềm lực đều viễn siêu người bình thường. Khi này, trước lúc rời đi, hắn còn đặc biệt giúp bọn họ đánh tan luyện hóa Tổ Long Hồn Tủy kia. Có cơ duyên này, bọn họ có thể đột phá đến Pháp Vực Cảnh gần như là chuyện tất nhiên, nước chảy thành sông.
Lúc ánh mắt của Chu Nguyên đảo qua Võ Dao, đôi mắt phượng hẹp dài của người sau có chút nháy động, sau đó nàng có chút mất tự nhiên nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của hắn.
Tô Ấu Vi thì ngược lại là đối xử với Chu Nguyên vẫn giống như xưa. Nàng nở nụ cười dịu dàng, vui vẻ với người sau, chỉ là ở chỗ sâu trong đôi mắt dễ thương cũng cất giấu biểu cảm ngượng ngùng.