Người dịch: Nguyễn Khiêm
Lúc trước, khi nàng làm cầu nối trợ giúp Chu Nguyên cùng Võ Dao điều hòa m Dương Nhị Khí, cảm giác thần hồn giao hòa kia theo ý nào đó cũng lan đến gần nàng, lúc ấy nàng còn không để ý nhưng hôm nay nghĩ lại thật đúng là làm cho trái tim đập nhanh hơn.
Chỉ có điều, cũng may mà Điện hạ không có việc gì... Bằng không thì hiện tại Triệu Mục Thần tuyệt đối đã là một người chết!
Khi nhìn về phía Triệu Mục Thần, ánh mắt của Chu Nguyên cũng có chút nghi hoặc. Vào lúc này, hai tay của người sau đã lại lần nữa sinh trưởng ra, chỉ có điều trên mặt của hắn vẫn còn vài vết máu ứ đọng, nhìn qua giống như là vừa bị đánh một trận tơi bời.
- Ngươi không sao chứ?
Chu Nguyên hồ nghi hỏi.
Triệu Mục Thần mặt không biểu tình, vừa muốn nói chuyện thì đã cảm giác được có hai ánh mắt lạnh lùng giống như là băng, tựa như dao găm phóng đến.
Vì vậy, hắn sờ lên vài vết máu ứ đọng trên khuôn mặt anh tuấn giống như là điêu khắc của mình rồi thản nhiên nói:
- Chớ xen vào việc của người khác.
Hắn không có khả năng nói cho Chu Nguyên khi Võ Dao cùng Tô Ấu Vi tỉnh lại, cục diện kia là xấu hổ cỡ nào. Đặc biệt là khi Tô Ấu Vi nói ra cho Võ Dao biết thủ đoạn gọi là thần hồn giao hòa kia là do Triệu Mục Thần hắn đưa ra, Võ Dao chỉ giữ im lặng trong mấy giây rồi lập tức móc Đại Khảm Đao ra, biểu cảm trên mặt nàng ta lúc đó thật sự giống như là muốn băm sống hắn thành muôn mảnh rồi.
Cho nên khi Chu Nguyên lên trên mặt đất nghênh chiến Thái Hiên thì ở trong lòng đất, Triệu Mục Thần hắn cũng bị Võ Dao cùng Tô Ấu Vi liên thủ, hung hăng đánh một trận.
Lúc này, trông thấy Chu Nguyên, trong nội tâm của Triệu Mục Thần cũng đầy sự giận dữ, nếu như không phải niệm tình hai phần Tổ Long Hồn Tủy kia thì hắn khẳng định phải nghĩ biện pháp trả thù trở lại, hai nữ nhân này quả thực là không thể nói lý, rõ ràng đạt được chỗ tốt chính là Chu Nguyên, dựa vào cái gì mà lại đánh hắn? !
Nữ nhân à... Thực không có ý nghĩa.
Khá tốt là trong nội tâm của Triệu Mục Thần ta chỉ có ý niệm thành Thánh, cái gọi là thịnh thế mỹ nhan cũng không quá đáng chỉ là Hồng Phấn Khô Lâu mà thôi.
Chu Nguyên bị hai nữ nhân này quấn lên thật sự là đáng buồn, về sau sẽ có lúc đối phương phải cảm thấy hối tiếc không kịp.
- Ánh mắt của ngươi đó là có ý gì?
Chu Nguyên cau mày nhìn qua Triệu Mục Thần, hắn luôn có cảm giác trong ánh mắt của thằng này tràn đầy sự mỉa mai.
Triệu Mục Thần không có phản ứng đến Chu Nguyên, chỉ là đưa mắt nhìn sang Từ Bắc Diễn đang có sắc mặt âm trầm, không xác định rồi hắn lạnh nhạt nói:
- Ta nói lại lần nữa. Ở trước lúc chúng ta tiến vào kết giới trong một cái chớp mắt kia có một luồng sức mạnh thần hồn quấy nhiễu, lời Chu Nguyên vừa nói hoàn toàn chính xác là sự thật.
Chung quanh lập tức có tiếng xôn xao vang lên.
Từ Bắc Diễn cố giữ vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Các ngươi kẻ xướng người hoạ, ai biết được có phải là vu cáo ta hay không?
Triệu Mục Thần thản nhiên nói:
- Đừng vội phủ nhận, ta tinh thông lực cắn nuốt, lúc trước khi sức mạnh thần hồn kia quấy nhiễu, trong lúc vô tình đã bị ta cắn nuốt một phần, hiện tại ta thả phần sức mạnh này ra, mọi người tự nhiên có thể phân biệt ra nó thuộc về ai.
Vừa dứt lời, bàn tay của hắn nâng lên, chỉ thấy được một vòng xoáy thành hình ở trong lòng bàn tay, mọi người quả thật là nhìn thấy mấy tia sức mạnh thần hồn vô hình bị khốn trụ ở chỗ sâu trong vòng xoáy.
Giờ khắc này, Từ Bắc Diễn vẫn luôn mạnh miệng tỏ ra vô tội lập tức cảm giác được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bay thẳng lên đến đỉnh đầu.
Khi Chu Nguyên cùng Từ Bắc Diễn nổi lên xung đột thì ở bên ngoài Thạch Long Bí Cảnh kia, các vị Thánh Giả cũng đưa mắt nhìn qua chỗ này.
- Chuyện gì xảy ra?
Các vị Thánh Giả nhíu mày, hiển nhiên cũng không rõ vì sao Chu Nguyên lại gây sự với Từ Bắc Diễn. Phải biết rằng lúc này đại địch vừa lui, làm như thế chẳng phải là lại để cho người khác chê cười hay sao?
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Lục Liễu Thánh Giả cũng không khỏi trầm xuống, ông ta trực tiếp nhìn về phía Thương Uyên, mở miệng chất vấn:
- Thương Uyên Đại Tôn, người đệ tử này của ngươi thật đúng là ương ngạnh đó, mới vừa vặn đạt được công lớn thì đã muốn báo thù riêng rồi sao? !
Nghe thấy lời này của Lục Liễu, những Thánh Giả khác cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Thương Uyên, nhưng lại thấy sắc mặt của người sau vẫn cực kỳ bình tĩnh, trong ánh mắt giống như là lộ ra biểu cảm mỉa mai, lúc này trong lòng khẽ động. Có thể trở thành Thánh Giả, bọn họ tự nhiên không phải là kẻ ngu dốt, bình thường Chu Nguyên kia thể hiện rõ tính cách trầm ổn, có lý trí, hiện tại đột nhiên gây sự, trong đó chỉ sợ là có chút nguyên do.
- Lục Liễu Thánh Giả yên tĩnh xem một chút đi, người đệ tử này của ngươi còn biết chơi mấy kế vặt hơn ngươi nhiều.
Thương Uyên thản nhiên nói, biểu cảm giống như là chẳng muốn giải thích với Lục Liễu.
Nghe thấy lời nói hiện rõ ý châm chọc của Thương Uyên, sắc mặt của Lục Liễu âm trầm, hắn đưa mắt nhìn về phía Kim La Cổ Tôn, nhưng lại phát hiện biểu cảm trên khuôn mặt của người sau cũng rất bình tĩnh mà ông cũng không nói chuyện, lúc này cảm xúc trong lòng càng chìm xuống.
Thấy thế, các vị Thánh Giả đều đưa mắt nhìn về phía trong Thạch Long Bí Cảnh, cùng lúc đó nguyên do hai bên tranh chấp cũng đã rơi vào trong tai của bọn họ.
- Lúc trước, Từ Bắc Diễn vậy mà đã ám toán Chu Nguyên ư? Làm cho hắn bị Thái Hiên trọng thương, đánh vào lòng đất? !
- Thậm chí có loại sự tình này? !
- Lúc trước, ta đúng thật là phát giác được ở trước khi tiến vào trong kết giới, thân hình của Chu Nguyên tựa hồ là ngưng trệ trong một cái chớp mắt. Vốn ta còn cho rằng là nguyên khí của bản thân hắn đã cạn, lực bất tòng tâm, nhưng hôm nay xem ra, chuyện lại vẫn có ẩn tình!
- Từ Bắc Diễn này ... thật không ngờ lại có lòng dạ ác độc đến như vậy?
Trong các vị Thánh Giả dù sao cũng không có người thường. Với bản lĩnh của bọn họ thì chỉ cần cẩn thận suy nghĩ là tự nhiên có thể phát hiện mấy điểm đáng ngờ lúc trước.