Người dịch: Nguyễn Khiêm
Lục Liễu Đại Tôn mặt đen như đáy nồi, ánh mắt của hắn lóe lên, cuối cùng cắn răng nói:
- Kim La Cổ Tôn, việc này dù sao chỉ là lời nói của một bên Chu Nguyên, tuy rằng công lao của Từ Bắc Diễn không bằng đối phương nhưng là không thể tùy ý để cho người vu oan, nếu không ngày sau ai còn chịu xuất lực vì Chư Thiên?
Thương Uyên thản nhiên nói:
- Những lời này hẳn là nên để ta nói.
- Chu Nguyên lập công lao lớn như thế, nếu như còn để cho hắn chịu ủy khuất, đó mới là rét lạnh lòng người, Từ Bắc Diễn tâm tư ác độc, tội ác tày trời, không thể tha thứ!
- Ngươi .... Thương Uyên, việc này hãy còn chưa có kết luận chính thức. Ngươi dựa vào cái gì nói Từ Bắc Diễn có tội? !
Trên mặt Lục Liễu Đại Tôn có lửa giận hiện ra.
Nhưng Thương Uyên vẫn không có trả lời Lục Liễu mà là đưa ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào trong Thạch Long Bí Cảnh, lúc này ba người Triệu Mục Thần cũng vừa vặn hiện thân, ông nhìn qua vòng xoáy trong tay Triệu Mục Thần rồi thản nhiên nói:
- Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục xem thôi.
Nghe được lời nói này, các vị Thánh Giả cũng ngừng bàn luận rồi đưa mắt nhìn qua.
...
Chiến khu đầu rồng.
Khi vòng xoáy kia xuất hiện trong lòng bàn tay của Triệu Mục Thần thì sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Ánh mắt của một vài người khi nhìn về phía Từ Bắc Diễn đã bắt đầu có chút biến hóa, dù sao Triệu Mục Thần có thể nói hùng hồn như thế, tất nhiên là có nắm chắc.
Mà Từ Bắc Diễn lúc này thì trái lại, sắc mặt tái nhợt kia ngược lại không còn hùng hồn giống như lúc trước vậy rồi.
- Chu Nguyên, trước tiên hãy phong tỏa đường phía sau đã, miễn cho đến lúc đó có người chạy.
Ở lúc trước khi mở ra vòng xoáy, Triệu Mục Thần còn quay sang, nói với Chu Nguyên một câu.
Nghe vậy, Chu Nguyên khẽ gật đầu, sau đó khẽ vung tay áo lên, chỉ thấy được thiên địa nguyên khí nhanh chóng ngưng tụ ở phía sau Từ Bắc Diễn, có dấu hiệu hóa thành lao tù nhốt người sau lại.
Nhìn thấy vậy, Triệu Mục Thần khẽ gật đầu rồi nhấc bàn tay lên, vòng xoáy kia mở ra giống như là hoa sen vậy, từng tầng từng tầng một tróc bong, mà một tia thần hồn bị nhốt ở trong đó cũng sắp sửa bay lên.
Từ Bắc Diễn gắt gao nhìn chằm chằm vào tia sức mạnh ở trong vòng xoáy đang sắp sửa bay lên kia, hiển nhiên là nó đã bị Triệu Mục Thần luyện hóa, cho nên hiện tại hắn cũng hoàn toàn không thể cảm ứng được gì cả.
- Hỗn đản này tất nhiên là đang hù dọa ta!
Trong mắt Từ Bắc Diễn có tơ máu tuôn ra, trái tim cũng đập nhanh hơn, trực giác của hắn nói cho hắn biết, Triệu Mục Thần rất có thể là đang hù dọa hắn.
Nhưng ... Nếu chẳng may là đối phương nói thật thì sao? !
Lúc này, Từ Bắc Diễn là cực kỳ chột dạ, bởi vì chỉ có hắn rõ ràng nhất chuyện kia chính là do hắn làm, một khi tia thần hồn Triệu Mục Thần bắt được kia thật sự là thuộc về hắn, như vậy Chu Nguyên này rất có thể sẽ ra tay trực tiếp giết chết hắn.
Với thực lực hiện nay của Chu Nguyên, Từ Bắc Diễn căn bản là không cảm thấy bản thân có cách nào để chống cự.
Ánh mắt của Từ Bắc Diễn điên cuồng lóe lên.
- Không được, không thể ở lại chỗ này. Hiện tại, thực lực của Chu Nguyên kia quá đáng sợ. Một khi ta đoán sai, đối phương hoàn toàn có thể ra tay giết chết hắn, không ai dám nói gì. Nhưng nếu như ta có thể trở lại bên cạnh sư tôn, cho dù đến lúc đó sự tình bạo lộ, có sư tôn che chở, khả năng cao sẽ chịu trừng phạt nặng nhưng chung quy là có thể giữ được tánh mạng, tương lai vẫn còn cơ hội!
Ở trong khoảnh khắc kia, ý nghĩ trong đầu Từ Bắc Diễn nhanh chóng hiện lên. Cuối cùng, ngay trước khi, tia thần hồn kia chui ra khỏi vòng xoáy, hắn đã đưa ra quyết định sau cùng.
Uỳnh!
Nguyên khí cường hãn đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể của Từ Bắc Diễn, hắn cũng dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ nguyên khí lao tù chưa thành hình, sau đó thân hình của hắn phóng lên trời, giống như là muốn thoát ra Thạch Long Bí Cảnh.
Xoạt!
Từ Bắc Diễn đột nhiên bùng nổ làm cho cường giả của Chư Thiên vô cùng chấn động, tiếp theo trên mặt lộ ra biểu cảm phẫn nộ, bởi vì hành động lúc này của hắn đã chứng minh hết thảy mọi chuyện.
- Từ Bắc Diễn đáng chết, thật là làm cho người ta thất vọng rồi!
Có cường giả của Chư Thiên tức giận nói.
Ánh mắt của Chu Nguyên tĩnh mịch, hắn nhìn qua vệt sáng do thân hình của Từ Bắc Diễn biến thành, hắn làm sao không biết được ý nghĩ của đối phương, hẳn là muốn chạy trốn, mượn nhờ uy danh của sư tôn của hắn để che chở tánh mạng.
- Ngươi ác như người vậy thật sự là đáng tiếc một thân thiên phú.
Chu Nguyên thản nhiên nói, chợt hắn xòe bàn tay ra, cách không vỗ một chưởng.
Uỳnh!
Bên trên hư không đột nhiên có vết nứt không gian thật lớn hiện ra đến.
Từ trong đó, một cái trảo rồng màu vàng tím thò ra, giống như che khuất bầu trời, cuốn theo sức mạnh mênh mông, trực tiếp phong tỏa vùng trời đất này, vỗ mạnh vào trên người Từ Bắc Diễn.
Ầm ầm!
Hư không vỡ nát, thân hình của Từ Bắc Diễn rơi xuống phía dưới, đục một cái hố to ở trên mặt đất.
Phụt!
Từ Bắc Diễn điên cuồng phun máu tươi nhưng hắn còn không kịp phản kháng, Tử Kim Long Trảo gào thét lao xuống, đè hắn lại.
Giờ khắc này, hắn có cảm giác bản thân tựa như là bị một ngọn núi cao vô tận đè xuống, không thể nhúc nhích được chút nào, thậm chí ngay cả nguyên khí ở trong cơ thể cũng bị phong trấn triệt để.
Chuyện này làm cho Từ Bắc Diễn cảm thấy cực kỳ hoảng sợ. Hiện tại, chênh lệch thực lực giữa hắn cùng Chu Nguyên thật lớn đến như thế hay sao?
- Từ Bắc Diễn, ngươi đang sợ cái gì?
Sắc mặt của Triệu Mục Thần đạm mạc, hắn bình tĩnh lên tiếng.
Lúc này vòng xoáy trong lòng bàn tay của hắn đã triệt để tán đi, tia thần hồn vô hình kia bị hắn niết ở trên đầu ngón tay, nhưng tia thần hồn này cũng không có bay về phía Từ Bắc Diễn, mà trực tiếp chui vào trong mi tâm trơn bóng của Võ Dao đang đứng ở một bên.
Tất cả mọi người hiểu được, tia thần hồn kia thực sự không phải là sức mạnh thần hồn của Từ Bắc Diễn.
- Ngươi quả nhiên là đang hù dọa ta !
Từ Bắc Diễn tức giận, rít gào.