Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nghe đến chuyện này, khí thế của Lục Liễu cũng hơi trì trệ rồi hắn cắn răng nói:
- Nhưng mà cuối cùng Chu Nguyên chẳng phải cũng không chết hay sao? ! Nhưng hiện tại, Từ Bắc Diễn thật sự bị người sau hủy diệt cả thân thể lần thần hồn rồi!
- Không chết, đó là bởi vì Chu Nguyên mạng lớn, Từ Bắc Diễn hiện tại chết rồi, chỉ có thể nói rõ mệnh của hắn kém cỏi, đáng đời có kiếp nạn này.
Thương Uyên lạnh lùng nói. Mọi người có thể nhìn ra được, trong lòng của ông cũng có lửa giận đang bốc lên, dù sao nếu không phải mạng của Chu Nguyên cứng thì lúc này đây thật đúng là sẽ bị Từ Bắc Diễn kia hại chết.
- Ngươi!
Lục Liễu giận dữ:
- Cho dù Từ Bắc Diễn có tội, vậy cũng nên do Quy Khư Thần Điện luận tội xử trí. Chu Nguyên là ai? Hắn chỉ là một Pháp Vực Cảnh nho nhỏ, lấy lá gan ở đâu ra để bao biện làm thay cho Thánh Giả chúng ta? Hơn nữa lúc trước rõ ràng Kim La Cổ Tôn đều đã hạ lệnh, hắn lại không thèm chú ý thánh lệnh, cố ý hạ sát thủ, ương ngạnh bực này là không để Quy Khư Thần Điện vào trong mắt hay sao? !
- Lục Liễu lão quỷ, đã nhiều năm như vậy rồi tâm tư của ngươi vẫn còn âm tàn như thế sao?
Thương Uyên thản nhiên nói:
- Từ Bắc Diễn ám toán Chu Nguyên, hại ... không chỉ làm cho Chu Nguyên bị trọng thương, hơn nữa cũng làm cho những đội viên được hắn che chở kia chết thảm ở trước mặt hắn, hắn ra tay thì đã sao? Trong những năm gần đây, Chu Nguyên đã lập bao nhiêu công tích cho Chư Thiên, chắc hẳn tất cả mọi người đều biết rõ ở trong lòng, cho nên cái gọi là ương ngạnh chỉ là lão quỷ nhà ngươi tự nói mà thôi.
Các vị Thánh Giả thầm than, kỳ thật chuyện hôm nay vốn có thể để sau đó trừng phạt Từ Bắc Diễn, nhưng ai cũng không nghĩ tới Chu Nguyên cương liệt như thế. Chỉ có điều đối với những cống hiến của Chu Nguyên, các vị Thánh Giả ở đây đích thật là đều biết rõ, tự nhiên sẽ không thực bị một câu của Lục Liễu che mắt.
Các vị Thánh Giả có chút trầm ngâm rồi đều đưa ánh mắt nhìn về phía Kim La Cổ Tôn. Chuyện hôm nay có kết luận thế nào vẫn phải xem ý của vị Cổ Tôn có địa vị tối cao này.
Kim La Cổ Tôn mặt trầm như nước, làm cho người không nhìn ra suy nghĩ ở trong lòng của ông.
Vào lúc này, ánh mắt của ông cũng dừng lại ở bóng người trẻ tuổi trong Thạch Long Bí Cảnh kia.
Sau một hồi khá lâu, ông mới chậm rãi nói:
- Từ Bắc Diễn ám toán Chu Nguyên trước nên mới có kết cục này, đó là gieo gió gặt bão, mà Chu Nguyên trái Thánh lệnh tự tiện giết chết đối phương cũng có trách nhiệm. Cho nên, ta quyết định thu hồi tất cả phần thưởng của lần Thạch Long Bí Cảnh này.
Lời vừa nói ra là xác định kết cục của chuyện này rồi.
Ánh mắt của các vị Thánh Giả lấp loé nhưng cuối cùng tất cả đều gật đầu, chỉ có sắc mặt của Lục Liễu âm trầm, loại trừng phạt này đối với Chu Nguyên quả thực là không có tác dụng gì. Hơn nữa tiểu tử này ở bên trong Thạch Long Bí Cảnh đã vụng trộm đã luyện hóa được không ít Tổ Long Hồn Tủy, hiện tại, tu vi đã đột phá Pháp Vực Cảnh, hắn còn cần gì ban thưởng nữa?
Cho nên loại trừng phạt này không có chút ý nghĩa nào!
- Cổ Tôn, trừng phạt này không công bình!
Lục Liễu cắn răng nói.
Kim La Cổ Tôn nhìn chằm chằm vào Lục Liễu, trong ánh mắt mang theo sự lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi rồi ông nói:
- Lục Liễu, không cần càn quấy nữa. Lúc trước chỉ có ta cùng với Thương Uyên đã nhận ra hành động ám toán của Từ Bắc Diễn, nhưng lúc ấy chúng ta đều không nói gì thêm, bởi vì chúng ta cảm giác được Chu Nguyên cũng không có chính thức mất đi sức sống.
- Lão phu cũng ở nơi đây muốn nói với ngươi một câu, nếu như Chu Nguyên thật sự bị chết bởi chuyện đó thì ta sẽ đích thân làm thịt Từ Bắc Diễn kia, thậm chí... Kể cả ngươi.
Nghe thấy những chữ cuối cùng, toàn thân Lục Liễu khẽ run lên, hắn kinh ngạc nhìn Kim La Cổ Tôn. Ở trong Chư Thiên, vị Cổ Tôn này có tư lịch già nhất, khiến cho các vị Thánh Giả kính trọng, mà ngày xưa mọi người đều chỉ nhìn thấy ông bình thản xử lý mọi việc, đây là Lục Liễu lần đầu tiên nhìn thấy vị Cổ Tôn này hiển lộ ra ánh mắt làm cho người ta sợ hãi như thế.
Những Thánh Giả khác đều im lặng không nói, với thân phận của bọn họ tự nhiên là đều minh bạch thâm ý trong lời nói của Kim La Cổ Tôn.
Có lẽ ở trong mắt của các vị Thánh Giả, một Chu Nguyên hoàn toàn chính xác là gì, phân lượng cũng không tính quá nặng, thậm chí cho dù là tăng thêm người sư phụ là Thương Uyên thì cũng vẫn không lay chuyển được Quy Khư Thần Điện, thế nhưng mà... ở sau lưng Chu Nguyên không chỉ có một mình Thương Uyên.
Còn có vị Đệ Tam Thần Linh kia!
Đó là hi vọng suốt ngàn vạn năm qua của Quy Khư Thần Điện.
Mặc dù những Thánh Giả như bọn họ cũng cảm thấy có chút khó tin với tình cảm của vị kia cùng Chu Nguyên, nhưng sự thật chính là như thế. Giữa vị Thần Nữ kia cùng Chu Nguyên đích thật là có cảm tình cực kỳ thâm hậu. Nếu như Chu Nguyên thật sự bị chết ở chỗ này, bọn họ không có cách nào để tưởng tượng vị kia sẽ điên cuồng lên mà làm chuyện gì.
Trong mấy năm nay, vị kia cũng chỉ thể hiện sự tùy ý, khiến cho người ta có cảm giác như cả người lẫn vật đều vô hại, duy chỉ có những Thánh Giả như bọn họ mới hiểu được, cái gọi là Đệ Tam Thần Linh là kinh khủng cỡ nào.
Cho nên, Chu Nguyên thực sự bởi vì Từ Bắc Diễn ám toán mà chết ở chỗ này, như vậy Kim La Cổ Tôn sẽ không chút do dự giết chết Từ Bắc Diễn, thậm chí kể cả Lục Liễu, dùng mạng của hai thầy trò này để làm dịu lửa giận của vị Đệ Tam Thần Linh kia.
- Lục Liễu, ngươi có lẽ nên cảm thấy may mắn vì Chu Nguyên không có thật sự chết ở trong tay Từ Bắc Diễn.
- Mà Từ Bắc Diễn sẽ có kết quả này, vị sư tôn như ngươi có trách nhiệm rất lớn. Có thể nói Từ Bắc Diễn không rõ sự đáng sợ cùng trọng yếu của vị Đệ Tam Thần Linh kia nhưng chẳng lẽ ngươi lại không biết hay sao? Hoặc là nói tu vi cùng địa vị của Thánh Giả trong những năm qua đã làm cho ngươi không để mắt đến hết thảy mọi chuyện? Ngươi là muốn hi vọng của Chư Thiên ta hủy diệt ở trong tay các ngươi hay sao? !