Người dịch: Nguyễn Khiêm
Giọng nói trầm thấp của Kim La Cổ Tôn vang lên ở bên tai Lục Liễu, giống như là sấm sét, làm cho người sau thân hình lảo đảo lui về phía sau hai bước, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Giờ khắc này, Lục Liễu cảm nhận được cái gì gọi là như bị sét đánh.
Những năm gần đây, hắn cùng với hai vị sư tôn khác của Từ Bắc Diễn tạo thành một trận doanh nhỏ, cùng tiến cùng lui. Việc này làm cho quyền nói chuyện của bọn họ ở trong Quy Khư Thần Điện cũng tăng lên khá cao, cho nên đối mặt với Thánh Giả Song Liên Cảnh như Thương Uyên, hắn cũng không sợ hãi. Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là loại liên hợp đủ để khinh thường Chư Thiên này khi đối mặt với một kẻ mà hắn lúc trước căn bản là không nhìn ở trong mắt như Chu Nguyên rõ ràng hoàn toàn mất hiệu lực.
Lúc này, Lục Liễu đã minh bạch một loại cảm giác chưa bao giờ có, đó là... Tự rước lấy nhục.
Ở bên trong chiến trường, hào khí áp lực mà yên tĩnh.
Những người trong đội quân của Chư Thiên nhìn qua biểu cảm bình tĩnh trên mặt Chu Nguyên, trong mắt lại không khỏi nổi lên sự lo lắng. Mặc dù hành động báo thù này của Chu Nguyên cố nhiên là sảng khoái, nhưng làm như thế ở trước mặt các vị Thánh Giả cũng thật sự là có chút lỗ mãng rồi. Nếu như các vị Thánh Giả thực sự tức giận, chỉ sợ cho dù là sư tôn Thương Uyên Đại Tôn của Chu Nguyên đều không bảo hộ được hắn.
Hiện tại, hư không bên ngoài Thạch Long Bí Cảnh vẫn cực kỳ yên tĩnh, chỉ sợ là các vị Thánh Giả còn đang thương thảo phương án xử lý cuối cùng.
Nghĩ đến đây, mọi người lại cảm thấy càng lo lắng nhiều hơn. Nói cho cùng thì chuyện hôm nay là do bản thân Từ Bắc Diễn dẫn dắt lên, nếu như hắn không có những tâm tư âm độc kia rồi còn ra tay ám toán thì Chu Nguyên cũng sẽ không giận dữ mà giết chết hắn. Cho nên cảm xúc trong lòng của mọi người lúc này chủ yếu là đồng tình, khâm phục Chu Nguyên. Hơn nữa lúc trước chính là Chu Nguyên đã đứng ra, ngăn cơn sóng dữ, kéo bọn họ từ trong tuyệt cảnh trở về đến, bọn họ đương nhiên không hy vọng Chu Nguyên sẽ bị trừng phạt.
Trong khi mọi người còn đang trầm mặc thì Hi Tinh nhấc đôi chân dài của mình, nhanh chóng đi tới bên cạnh Chu Nguyên, mái tóc ngắn màu hồng nhẹ nhàng tung bay, sắc mặt của nàng kiên định, hiển nhiên là dùng hành động này để cho thấy sự ủng hộ của nàng đối với Chu Nguyên.
Mà cũng gần như là ở cùng lúc đấy, Tô Ấu Vi đứng dậy, đi đến bên cạnh Chu Nguyên, còn Võ Dao kia chỉ khẽ trầm mặc một lát rồi cũng cất bước đi theo nàng.
- Sĩ diện cãi láo.
Triệu Mục Thần nhíu mày, nếu như các vị Thánh Giả thật sự không trừng phạt Chu Nguyên thì tất nhiên là vì những người đánh cờ cao cấp nhất kia, những Pháp Vực như bọn họ làm gì có khả năng dao động. Cho nên, ở trong mắt hắn, hành động lần này của mấy người kia quả thực có chút ngây thơ rồi.
Hơn nữa, Chu Nguyên thằng này thật là quá vọng động rồi.
Cho dù muốn giết Từ Bắc Diễn, vậy cũng không nên động thủ ở chỗ này, khi còn đang ở trước mặt của các vị Thánh Giả. Sau này, còn nhiều thời gian như vậy, chẳng lẽ còn không có cơ hội hay sao?
Ở chỗ này giết chết Từ Bắc Diễn ngoại trừ có thể sảng khoái nhất thời thì còn tác dụng gì đâu, chưa kể đến hành động này còn có thể làm cho các vị Thánh Giả tức giận, làm sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được đây?
Trong nội tâm Triệu Mục Thần thầm mắng, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, hành động bộc phát khí phách này của Chu Nguyên khiến cho cả loại người như hắn đều cảm thấy xúc động. Mặc dù có thời điểm, hắn lạnh lùng ích kỷ, nhưng trên đời này không có ai không hi vọng bản thân có thể kết giao bằng hữu như thế, có thể làm cho người khác cảm thấy tín nhiệm.
Triệu Mục Thần vốn cũng không thèm để ý đối với sự tín nhiệm của người khác, nhưng hắn vẫn cảm thấy Chu Nguyên người này vẫn có mấy phần mị lực đặc biệt.
Hắn sẽ để cho người ta không tự giác có một loại cảm giác an tâm tín nhiệm, tối thiểu nhất, ngươi vĩnh viễn không cần lo lắng hắn sẽ bởi vì nguyên nhân nào đó mà chọc dao găm ở sau lưng ngươi.
Trong nội tâm thầm nghĩ đến những chuyện này rồi Triệu Mục Thần đột nhiên phát hiện trong lúc không để ý, hắn đã đứng ở đằng sau Chu Nguyên, chuyện này làm cho khóe miệng của hắn có chút run rẩy.
Trong mọi người, có một chi đội ngũ bước lên, bóng hình xinh đẹp ở vị trí đầu lĩnh kia đúng là Ngải Đoàn Tử mà những người ở sau lưng nàng kia cũng chính là đội ngũ dưới quyền Chu Nguyên.
Khi mới đi ra từ trong thành Chư Thiên, đội ngũ này có nhân số gần trăm, mà hơn mười người bị Thái Hiên một chưởng đập nát lúc trước chỉ là một bộ phận trong đó.
Mấy người Ngải Đoàn Tử yên lặng nhìn qua bóng lưng của Chu Nguyên, ánh mắt của bọn họ cũng vô cùng phức tạp, đặc biệt là những đội viên cũng không có bối cảnh quá lớn kia. Lúc trước khi nghe thấy Từ Bắc Diễn ám toán, bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, nhưng càng nhiều nữa hay là cảm thấy bất lực, dù sao bất luận là về thân phận hay là thực lực thì Từ Bắc Diễn đều là tồn tại mà bọn họ không thể chạm đến.
Bọn họ thậm chí chưa từng nghĩ tới sẽ có người ra mặt vì bọn họ, nhưng Chu Nguyên hiển nhiên là đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Ở dưới sự dẫn dắt của Ngải Đoàn Tử, bọn họ đều hội tụ ở phía sau Chu Nguyên, tuy rằng trong bọn họ cũng có không ít người chỉ có tu vi là Nguyên Anh Cảnh, ở chỗ này gần như là không có tư cách nói chuyện, nhưng chuyện này lại cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ hiển lộ ra dũng khí để ủng hộ Chu Nguyên.
Cuối cùng là Thôn Thôn đột nhiên hiện ra trên đầu Chu Nguyên, nó duỗi móng vuốt ra, vỗ vỗ đầu của người sau, giống như là đang an ủi.
Mà cùng lúc này, Chu Nguyên cũng thu hồi ánh mắt từ trong hố sâu, nơi Từ Bắc Diễn vỡ nát về đến.
Hắn xoay người, nhìn qua đám người ở phía sau lưng mình, trên mặt hiện lên biểu cảm kinh ngạc, chợt hắn khoát tay áo:
- Yên tâm đi, ta không có việc gì.
Biểu cảm trên mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, bởi vì hắn thực sự không hề cảm thấy lo lắng các vị Thánh Giả sẽ giận dữ trừng phạt bản thân, bởi vì hắn biết cho dù Thương Uyên sư tôn không làm được thì bản thân hắn vẫn còn có .... Yêu Yêu mà!