Người dịch: Nguyễn Khiêm
Bát cơm mềm này của ta đủ để khiến cho những Thánh Giả này phải run sợ!
Trong lúc Chu Nguyên đang suy nghĩ những chuyện này thì từ bên trong hư không kia đã có thêm giọng nói bình thản mà to lớn của Kim La Cổ Tôn truyền xuống.
- Từ Bắc Diễn ám toán trước, tâm tư ác độc, có kết quả này là gieo gió gặt bão... Chu Nguyên cãi lời thánh lệnh, ưu khuyết điểm triệt tiêu, lần Thạch Long Bí Cảnh này sẽ không còn cho bất luận phần thưởng gì.
Nghe được câu nói này, người trong đội ngũ của Chư Thiên đều đưa mắt nhìn nhau, bọn họ làm sao có thể không hiểu rõ ý tứ ẩn chứa trong cách xử trí này, đơn giản là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Dù sao hôm nay, Chu Nguyên cũng đã đột phá đến Pháp Vực Cảnh, có thể nói là lấy được cơ duyên tốt nhất rồi, về sau ban thưởng như thế nào đã không có ý nghĩa quá lớn.
Hiển nhiên là các vị Thánh Giả cũng không có bởi vì Chu Nguyên lỗ mãng mà tức giận, ngược lại là đẩy Từ Bắc Diễn về phía phản diện.
Sau này, nếu việc này truyền ra, Từ Bắc Diễn kia tất nhiên sẽ bị vô số người phỉ nhổ.
Hào khí đầy áp lực căng cứng chậm rãi tán đi, sắc mặt của không ít người đều hòa hoãn xuống, kết quả này có thể nói là làm cho người ta cảm thấy mừng rỡ.
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Chu Nguyên nhưng lại phát hiện biểu cảm trên mặt của người sau cũng không có nhiều thay đổi, trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng, tâm tính của Chu Nguyên quả nhiên là bất phàm, trời sập cũng không sợ hãi.
Chu Nguyên ngược lại là không có để ý đến những ánh mắt kia, kết quả này hoàn toàn là nằm trong dự liệu của hắn, chỉ có điều không biết đến tột cùng là sư tôn gánh áp lực, hay là Yêu Yêu ra tay.
Hắn quay đầu về phía hư không bên ngoài Thạch Long Bí Cảnh rồi ôm quyền, thái độ trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, sau đó quay đầu cười nói với mọi người :
- Đã làm ảnh hưởng đến mọi người rồi! Ta thật sự là xin lỗi! Giờ chúng ta nhanh chóng làm chính sự thôi.
Những người khác đều gật đầu, đáp ứng, thái độ so với dĩ vãng đã có thêm phần kính sợ, đồng thời cái loại cảm giác khâm phục phát ra từ nội tâm này cũng không thêm che dấu.
Mọi người nhanh chóng tản ra, sau đó bố trí Bàn Long Đinh.
Mà lúc này Chu Nguyên mới đưa mắt nhìn về phía Tô Ấu Vi, Võ Dao, ánh mắt dừng lại trên dung nhan khuynh thành của người sau thêm một lát, sau đó cười nói:
- Xem ra lần này chỗ tốt mọi người lấy được cũng không nhỏ.
Lời này của hắn thốt ra hì đã lập tức nhìn thấy lông mày của Võ Dao kia dựng thẳng lên, cảm xúc trong ánh mắt cũng hơi thay đổi. Lời này thật là làm cho người nghe cảm thấy không được thoải mái.
- Ách...
Chu Nguyên ngẩn người, vội vàng nói:
- Ta không có ý khác.
Ở một bên, hai gò má thanh lệ, tuyệt luân của Tô Ấu Vi ửng đỏ lên, nàng nói:
- Lần này thật sự là may mắn mà có Võ Dao, Điện hạ có thể khôi phục hơn nữa còn có thể đột phá.
Ngay lúc này, giọng nói lãnh đạm của Võ Dao cũng lập tức vang lên:
- Chỉ là trả thứ không thuộc về ta lại mà thôi, từ nay về sau, hai người chúng ta đã không còn ân oán gì nữa.
Chu Nguyên gật gật đầu, hôm nay Thánh Long số mệnh đều quy về một thân hắn, những ân oán trong dĩ vãng kia đích thật là không sai biệt lắm có thể tan thành mây khói rồi.
Hắn đi đến trước mặt Võ Dao.
Nhìn thấy hắn đi tới, Võ Dao ngẩng đầu, cái cằm xinh đẹp trắng như tuyết nhẹ giơ lên, cái cổ thon dài giống như là thiên nga, hiển lộ sự kiêu ngạo thuộc về nàng, một đôi mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.
Chu Nguyên đi đến trước mặt Võ Dao, năm ngón tay nắm chặt, đưa quyền về phía trước, nói:
- Làm quen lại nhé. Ta là Chu Nguyên.
Võ Dao nao nao, nàng hiển nhiên không nghĩ tới Chu Nguyên sẽ làm như vậy, nàng nhìn qua Chu Nguyên, ánh mắt của người sau ấm áp, thể hiện rõ thiện ý, chuyện này làm cho sự sắc bén trong mắt phượng của nàng có chút thu liễm. Sau khi trầm mặc khoảng nửa phút, cuối cùng, nàng cũng duỗi bàn tay trắng nõn như bạch ngọc của mình ra, nắm thành nắm đấm, đụng vào tay của Chu Nguyên.
- Ta là... Võ Dao.
Cảm thụ được xúc cảm lạnh buốt, kiều nộn, Chu Nguyên cũng nhanh chóng thu hồi nắm đấm, nói:
- Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là bằng hữu.
Đối với hành động tựa như là của trẻ con này của Chu Nguyên, Võ Dao cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, nàng lạnh nhạt bình luận:
- Ngây thơ.
Chỉ là chẳng biết tại sao, trong nội tâm xưa nay cô tịch trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cảm thấy có một tia ấm áp.
Chu Nguyên cũng không có để ý đến lời nói ngược với tâm trạng của Võ Dao, mà là quay người đứng ở chỗ cao, ánh mắt nhìn qua chiến khu đầu rồng, hắn có thể cảm ứng được, sau khi từng cái Bàn Long Đinh không ngừng rơi xuống, thiên địa nguyên khí trong toàn bộ Thạch Long Bí Cảnh đều đang bắt đầu sôi trào.
Hơn nữa, bởi vì Tổ Long Kinh, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được, Thạch Long khổng lồ ở dưới chân này tựa như là đều đang phát ra chấn động rất nhỏ, mơ hồ có một âm thanh cổ xưa tựa như là âm thanh đầu tiên vang lên lúc thiên địa sơ khai xuyên thấu thời không truyền đến.
- Thạch Long Bí Cảnh... Là của Chư Thiên ta rồi.
Chu Nguyên thì thầm một câu. Sau một khắc, hắn đột nhiên nhìn thấy ở trong Thạch Long Bí Cảnh có vô số vệt sáng phóng lên trời, những vệt sáng kia đúng là xuất phát từ chỗ Bàn Long Đinh.
Mà những vệt sáng này trực tiếp là xuyên thấu hư không, cuối cùng chui vào đến trong Bàn Long đại trận ở bên ngoài Thạch Long Bí Cảnh.
Ngay sau đó, hư không tựa như là đang biến ảo, mà mấy người Chu Nguyên là rung động nhìn thấy vào lúc này, Thạch Long khổng lồ giống như là một ngôi sao này vậy mà chính thức bị di chuyển, sau đó bắt đầu chậm rãi bay về phía Bàn Long Trận của Chư Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, người trong đội ngũ của Chư Thiên bộc phát ra tiếng hoan hô kích động.
Mà biểu cảm trên mặt của Chu Nguyên lại không thay đổi, ánh mắt của hắn ngược lại là nhìn về phía về phía Thánh tộc kia.
Tuy rằng hôm nay Thánh tộc tranh đoạt thất bại, nhưng lấy tính cách của bọn chúng... Thật sự sẽ ngồi nhìn Chư Thiên bỏ Thạch Long Bí Cảnh vào trong túi hay sao?