Hôm sau, khi Chu Nguyên gặp được đội ngũ do Kim La Cổ Tôn chọn lựa để cùng hắn quay trở lại Thương Huyền Thiên, thì cũng không hề bất ngờ khi gặp được một số thân ảnh quen thuộc đứng ở phía trước.
Đám người có Si Tinh là đứng trước nhất, sau đó là Triệu Mục Thần, Võ Dao, Tô Ấu Vi, sau đó là hơn trăm bóng người.
Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng có khoảng vài chục người đã đạt tới Pháp Vực cảnh, mà toàn bộ những người còn lại đều là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong.
Với đội hình thế này, đừng nói là tại Thương Huyền Thiên, dù là trong Hỗn Nguyên Thiên, chỉ cần không có Thánh Giả nhúng tay, cũng đủ để hủy diệt một đại vực.
- Nghe nói tiểu sư để muốn về quê, sư tỷ ta cũng muốn theo về, nhìn xem nơi Thương Huyền Thiên đó như thế nào. – Si Tinh đứng tại đầu đội ngũ, máu tóc ngắn màu đỏ thắm bay nhẹ, dáng người cao gầy thon dài, tư thế hiên ngang oai hùng, vừa thấy Chu Nguyên liền nói.
Triệu Mục Thần thì đạm mạc nói:
- Ta cũng muốn nhìn xem nơi đó có gì đặc biệt, mà có thể nuôi dưỡng ra được tên quái vật nhà ngươi!
Tô Ấu Vi thì ôn nhu nói:
- Ta muốn quay về nhìn xem căn nhà nhỏ trong thành Đại Chu kia.
Chỉ có Võ Dao trầm mặc, tính ra đối với nàng thì Thương Huyền Thiên chỉ có những ký ức không tốt đẹp, cũng không quá muốn quay lại nơi đó. Nhưng không biết vì sao, chỉ nghe Tô Ấu Vi khuyên một lúc, nàng lại đồng ý quay về.
Chu Nguyên cười cười, nói với mọi người:
- Lần này tiến về Thương Huyền Thiên, sẽ có thể rất gian nan, đến lúc đó còn phải dựa vào mọi người góp sức.
Gần trăm bóng người nghe vậy, vội vàng khách khí chắp tay đáp lại. Những người này không là Pháp Vực cảnh thì cũng là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, vốn tính cách kiệt ngạo khó thuần, nhưng giờ đối mặt với Chu Nguyên lại không dám tỏ vẻ kiêu căng.
Ngược lại ánh mắt ai nấy nhìn về phía Chu Nguyên đều mang theo vẻ kính sợ.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi này, thanh danh nhân vật đệ nhất chỉ dưới Thánh Giả này của Chu Nguyên đã vang dội không ai không biết.
Nếu như là trước đây, nói không chừng đã có một vài Pháp Vực cảnh kiêu ngạo khó chịu khi để Chu Nguyên cầm đầu, nhưng bây giờ, lại không ai tỏ vẻ phản đối…
Khi Chu Nguyên gặp mặt đội ngũ, Kim La Cổ Tôn cũng đi ra từ trong hư không, nhìn đám người, nói:
- Nhiệm vụ cụ thể đã được thông báo trước đó cho mọi người. Trong chuyến đi tới Thương Huyền Thiên này, mọi chuyện cần lấy Chu Nguyên cầm đầu.
- Vâng! – Tất cả mọi người cung kính hô lên.
Kim La Cổ Tôn cũng không nhắc nhở thêm gì, chỉ nhìn Chu Nguyên, nói:
- Nếu đã chuẩn bị tốt, vậy sớm lên đường thôi.
Chu Nguyên quay đầu, nhìn về nơi cách đó không xa, chỉ thấy trên một tòa lầu các, một dáng hình xinh đẹp đang đứng thẳng, con ngươi thanh tịnh đang nhìn qua bên này, chính là Yêu Yêu.
Tại trong ngực nàng còn đang ôm Thôn Thôn. Trong lần tiến về Thương Huyền Thiên này, Chu Nguyên không mang theo cái tên này, mà để nó ở lại bên Yêu Yêu, để tránh cho nàng buồn tẻ tịch mịch.
Ánh mắt hai người va chạm vào nhau, tình cảm dạt dào.
Chu Nguyên nở nụ cười thật tươi tắn với Yêu Yêu, sau đó cố gắng đè nén cảm xúc không nỡ, nói với Kim La Cổ Tôn:
- Ta đã chuẩn bị xong!
Kim La Cổ Tôn gật đầu, quải trượng trong tay đập nhẹ một cái.
Oanh!
Không gian phía trên thành Chư Thiên bị vỡ ra, lực lượng không gian cuồng bạo tràn xuống, nhưng đã bị Kim La Cổ Tôn ngăn lại, sau một lát, ông đã định vị được Thương Huyền Thiên.
Lực lượng không gian phun trào, tách ra thành một cánh cửa không gian.
Không cần Kim La Cổ Tôn nhắc nhở, Chu Nguyên đã nhảy lên, dẫn đầu lướt qua chân trời, đi vào cánh cửa không gian kia.
Ở đằng sau, gần trăm bóng người theo sát.
Qua mười mấy hơi thở sau, đội ngũ đều đã chui vào cánh cửa không gian, mà sau đó cánh cửa cũng dần thu hẹp lại, cuối cùng tiêu Thánh Ấn.
Kim La Cổ Tôn đứng giữa hư không, khẽ gật đầu với Yêu Yêu, sau đó thân ảnh mờ dần rồi biến mất.
Yêu Yêu không để ý tới Kim La Cổ Tôn, từ đầu đến cuối ánh mắt chỉ nhìn về không trung nơi cánh cửa không gian vừa biến mất, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve Thôn Thôn trong lồng ngực.
Một lúc sau, ánh mắt nàng lại nhìn về sâu trong hư không Hỗn Độn, ẩn sau mái tóc dài che lấp bên trái, con mắt Thần cổ xưa như hiện lên dị quang.
“Thánh Thần…”
“Ngươi sắp thức tỉnh rồi? Trong thiên địa này, bắt đầu xuất hiện khí tức của ngươi, thật là khiến người chán ghét…”
-------------------------------
Thương Huyền Thiên.
Tại hư không trên một dãy núi, không gian đột nhiên xoáy tròn, vặn vẹo, điện quang sấm sét chợt hiện.
Trong chớp mắt tiếp theo, có một chùm sáng bắn ra, bay về phía dưới, cuối cùng ầm vang một tiếng đâm vào dãy núi, tạo thành một cái hố to.
Chu Nguyên đứng giữa hố lớn, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, đồng thời cảm ứng vùng thiên địa này.
- Nguyên khí thiên địa của nơi này yếu hơn hẳn so với Hỗn Nguyên Thiên, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa một loại ý cảnh hỗn loạn vô tự, xem ra đây thật là Thương Huyền Thiên, Kim La Cổ Tôn không hổ là cự đầu Thánh Giả Tam Liên, không hề truyền tống sai.
Chu Nguyên cười cười, trước đây hồi còn ở Thương Huyền Thiên, hắn còn chưa thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa ở đây có vấn đề gì, nhưng hôm nay hắn đã là nhân vật đứng đầu chỉ dưới Thánh Giả, lại thêm từng đi qua Hỗn Nguyên Thiên, Vạn Thú Thiên, thế nên khi quay lại, vừa cảm ứng đã phát hiện sự khác biệt giữa Thương Huyền Thiên với các Thiên Vực khác.
Nguyên khí ở đây có một loại ý hỗn loạn, vô tự, cũng là bởi vì nơi này không có Thiên Chủ khống chế, điều hành.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, giang rộng hai cánh tay, trên mặt nộ ra nụ cười đầy hoài niệm:
- Thương Huyền Thiên, Chu Nguyên ta trở về rồi!
Sau khi cảm khái một chút, hắn chậm rãi lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu vàng, lay nhẹ một cái, chỉ thấy một vòng sóng âm mà người bình thường không thể phát hiện được tràn ra. Đây là tín hiệu dùng để liên hệ với các thành viên khác trong đội ngũ, trong tay bọn họ cũng có một chiếc chuông vàng, khi nhận được tín hiệu sẽ tìm tới nơi đây.
Sau khi phát tín hiệu, Chu Nguyên liền chắp tay sau lưng, thân ảnh chậm rãi bay lên, đi tới trên một đỉnh núi mây mù lượn lờ.
Hắn vung tay áo lên, mây mù cuốn theo, lui tán.
Địa hình trước mặt cũng xuất hiện trong tầm mắt.