Người dịch: Nguyễn Khiêm
Dù sao lúc đó, tu vi của Chu Nguyên vẫn chỉ là Thiên Dương Cảnh, cấp độ này ở trong mắt của các vị cường giả Nguyên Anh Cảnh, Pháp Vực Cảnh thì vẫn còn hơi thấp một chút.
Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, chỉ mấy năm sau, khi lại một lần nữa biết được tin tức có quan hệ với Chu Nguyên, bọn họ lại sẽ cảm thấy chấn động lớn như thế.
Dựa theo tình báo mới nhất thì ở trong Thạch Long Bí Cảnh, Chu Nguyên đã bộc lộ hết tài năng, đánh bại người được gọi là Pháp Vực Cảnh mạnh nhất của Thánh tộc. Chính vì thế mà hiện nay, ở bên trong Chư Thiên, Chu Nguyên đã được mọi người công nhận là người mạnh nhất dưới Thánh Giả của Chư Thiên .
Mà danh hiệu tốt đẹp bực này đến tột cùng là nặng thế nào, người đang ngồi ở đây đều biết rõ.
Trong đại điện, ánh mắt của ba vị Chưởng môn dừng ở thân hình của Chu Nguyên, mặc dù là người sau đang đứng ở trước mắt, bọn họ vẫn còn có chút hoảng hốt. Năm đó, bọn họ đều có mặt ở trong trận chiến trước lúc Chu Nguyên ly khai Thương Huyền Thiên.
Khi đó, Chu Nguyên vẫn còn chỉ là một tiểu bối vừa mới đột phá Thần Phủ Cảnh, mà nguyên nhân duy nhất để làm cho ba vị Chưởng môn nhớ kỹ tên của Chu Nguyên là vì chính tiểu bối to gan lớn mật này đánh nát Thánh Ấn thành vô số mảnh vỡ, rồi rải khắp toàn bộ Thương Huyền Thiên, đồng thời cũng khiến cho Thương Huyền Thiên náo động trong nhiều năm.
Khi đó, có lẽ không có người nghĩ đến lúc tiểu bối Thần Phủ Cảnh này lại lần nữa trở về, vậy mà thực lực sẽ đạt tới loại tình trạng này.
Mọi người còn đang chìm đắm trong cảm xúc, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút yên tĩnh.
Mà trong khi những người khác còn đang suy nghĩ, Chu Nguyên đưa ánh mắt nhìn quanh, người bên trên ghế cao chính giữa phòng kia đúng là Thanh Dương Chưởng môn của Thương Huyền Tông. Đã nhiều năm như vậy nhưng khuôn mặt của ông có vẻ vẫn không có gì biến hóa, chỉ có điều tu vi hiển nhiên là đã mạnh hơn năm đó mấy phần. Chỉ là thực lực từng sâu không lường được ở trong mắt của Chu Nguyên hôm nay cũng bị hắn liếc mắt là đã xem thấu.
Phía sau Thanh Dương Chưởng môn còn có mấy bóng người quen thuộc.
Đúng là mấy vị phong chủ của các Phong khác của Thương Huyền Tông.
Phong chủ của Tuyết Liên Phong là Liễu Liên Y, Phong chủ của Kiếm Lai Phong là Linh Quân, Phong chủ của Hồng Nhai Phong là Cố Thiên Hồng, Phong chủ của Linh Văn Phong là Bạch Mi lão nhân.
Năm đó, ở trong mắt của Chu Nguyên, những vị phong chủ này đều có được thực lực để hắn ngưỡng mộ, nhưng bây giờ, bọn họ đã bị hắn vượt qua.
Đến đây, ánh mắt của Chu Nguyên dời đi, nhìn qua chỗ khác, trước chiếc bàn dài ở bên trái Thanh Dương Chưởng môn có một lão giả mặc áo gai đang nhắm mắt, đầu hơi cúi. Nhìn qua lão giả này trông rất già nua, tựa như là mặt trời đang sắp sửa xuống núi vậy nhưng mà Chu Nguyên lại có thể cảm ứng được ở bên trong sự già nua này lại là ẩn chứa một loại Kiếm Ý vô cùng sắc bén, giống như là có thể chọc thủng cả bầu trời.
Đây là Chưởng môn của Vấn Kiếm Tông, Thiên Kiếm Tôn.
Ở một bên khác là một người phụ nữ ăn mặc trang trọng, thân hình nảy nở, bộ dạng thùy mị, thướt tha. Người này đúng là Chưởng môn của Bách Hoa Tiên Cung, Đơn Thanh Tử.
Một vị cuối cùng thì là một nam tử trung niên cởi trần, nhìn qua người này giống như là một lão nông mộc mạc, bên trên làn da có mấy vết đồi mồi trông càng tang thương, nhưng sức mạnh phát tán ra từ trong thân thể này lại khiến cho hư không cũng hơi chấn động.
Vị này chính là Chưởng môn của Bắc Minh Trấn Long Điện, Cổ Kình Tôn Giả.
Hôm nay, trong đại điện này có thể nói là hội tụ sức mạnh cao cấp nhất trong Thương Huyền Thiên.
Bên trên ghế cao chính giữa phòng, Thanh Dương Chưởng môn nhìn qua thanh niên vừa bình tĩnh đi vào. So với năm đó, gương mặt kia thiếu mấy phần trẻ trung, mà chuyển biến thành chính là một loại biểu cảm lạnh nhạt, không sợ hãi hai con ngươi kia vẫn sáng ngời như trước, chỉ là nhớ đến biểu cảm tuổi trẻ khinh cuồngnăm đó thì lại càng làm cho người ta có cảm giác thâm thúy, nhìn không thấu.
Thanh Dương Chưởng môn có chút hoảng hốt, chỉ mới hơn mười năm ngắn ngủn, tiểu bối trong tông năm đó đã tiến bộ đến mức khiến cho hắn cũng bắt đầu cảm thấy áp lực.
Chỉ có điều, phần nhiều cảm xúc trong nội tâm vẫn là vui mừng.
Dù sao bất kể như thế nào, Chu Nguyên đều là đệ tử của Thương Huyền Tông.
Hơn nữa đủ loại dấu hiệu cũng cho thấy, Chu Nguyên là người trọng tình trọng nghĩa, cũng không có bởi vì hôm nay đã phú quý mà phủ nhận xuất thân kém cỏi của mình.
Thanh Dương Chưởng môn đứng dậy, chắp tay chào hỏi Chu Nguyên. Tuy rằng người sau đã từng là đệ tử của Thương Huyền Tông, nhưng hiện tại thực lực của hắn đủ để bằng vai phải lứa những Chưởng môn như bọn họ, cho nên Thanh Dương Chưởng môn cảm thấy bản thân vẫn nên dùng đủ cấp bậc lễ nghĩa.
- Chu Nguyên, hoan nghênh trở lại Thương Huyền Tông.
Thanh Dương Chưởng môn tươi cười ôn hòa nói.
Chu Nguyên cũng chắp tay đáp lễ rồi cười nói:
- Đã lâu không gặp, thực lực của Chưởng môn càng ngày càng cao siêu rồi.
Mà lúc này, ba vị Chưởng môn khác cũng đứng dậy, ôm quyền thi lễ với Chu Nguyên:
- Lần này Chu Nguyên các hạ dẫn viện quân mạnh mẽ đến trợ giúp Thương Huyền Thiên. n nghĩa này chúng ta xin khác ghi trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, nhóm viện quân Chu Nguyên mang về cũng gia nhập vào chiến trường ở các nơi và bọn họ nhanh chóng giúp cho thế cục của Thương Huyền Thiên được ổn định lại. Đối với cái này, thế lực khắp nơi trong Thương Huyền Thiên đều cảm thấy vui mừng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
- Thương Huyền Thiên là một thành phần trong Chư Thiên. Phía sau lần hành động này của Thánh Cung chính là Thánh tộc đang thôi động, Chư Thiên tự nhiên không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, mà viện quân lần này cũng do Kim La Cổ Tôn của Quy Khư Thần Điện cử đến.
Chu Nguyên lại không kể công, mà ăn ngay nói thật.
Thân là lĩnh tụ của mấy đại Thánh Tông trong Thương Huyền Thiên, mấy người Thanh Dương Chưởng môn tự nhiên cũng biết được Quy Khư Thần Điện, minh bạch đó là thế lực cao nhất của Chư Thiên trong việc đối kháng Thánh tộc.