Người dịch: Nguyễn Khiêm
Bốn vị Chưởng môn đều thở ra một hơi dài rồi hổ thẹn nói:
- Thương Huyền Thiên ta thật sự là đã trở thành vật kéo chân khiến cho Chư Thiên bị liên lụy rồi.
Thanh Dương Chưởng môn lắc đầu, sau đó mỉm cười, nói với Chu Nguyên:
- Chu Nguyên, trước tiên hãy ngồi xuống rồi cùng bàn luận.
Ông chỉ về phía một chiếc bàn dài không có ai ngồi ở bên cạnh.
Chu Nguyên gật đầu, thân hình biến mất, khi xuất hiện lại thì đã ngồi xếp bằng ở sau chiếc bàn dài kia.
Bốn vị Chưởng môn cũng khoanh chân ngồi xuống, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm nghị, bọn họ biết rõ màn kịch hôm nay muốn mở màn rồi.
- Bốn vị Chưởng môn, thế cục hiện nay của Thương Huyền Thiên là như thế nào, chắc hẳn mọi người rõ ràng hơn ta. Phía sau lưng lần hành động này của Thánh Cung tất nhiên có Thánh tộc âm thầm thôi động, trong đó tất nhiên có mưu đồ bí ẩn hơn.
Chu Nguyên cũng không có nói nhảm bất kỳ câu nào, đi thẳng vào chủ đề.
Bốn vị Chưởng môn đều gật đầu, sắc mặt nặng nề.
- Trong mấy năm này, thanh thế của Thánh Cung càng ngày càng mạnh, hôm nay đã vượt xa tất cả các thế lực khác trong Thương Huyền Thiên, bất cứ Thánh Tông nào cũng không thể một mình chống lại. Trong những năm này, mặc dù tất cả các tông đều đã đồng ý liên thủ nhưng nếu chỉ thế thì còn chưa đủ. Tất cả các thế lực dù nói liên thủ nhưng cũng không hình thành chỉnh thể, chủ yếu vẫn là từng người tự chiến, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Thiên Quỷ Phủ bị diệt.
Ánh mắt của Chu Nguyên nhìn quanh, trong giọng nói bình tĩnh lại mơ hồ tỏa ra một cảm giác áp bách, khiến cho bốn vị Chưởng môn đều cảm thấy trong lòng hơi run sợ.
- Thánh tộc ở sau lưng Thánh Cung đến tột cùng có mưu đồ gì thì ta còn không biết được, nhưng càng là những thứ không biết thì mới càng nguy hiểm. Chúng ta không thể tiếp tục dây dưa với Thánh Cung như vậy nữa, phải giải quyết dứt khoát, bằng không thì Thương Huyền Thiên sẽ càng càng nguy hiểm.
- Cho nên ở đây, hiện tại, ta đề nghị tổ kiến Thương Huyền Minh, lấy bốn đại Thánh Tông cầm đầu, đồng thời hấp thu các thế lực khác trong Thương Huyền Thiên, chỉnh hợp tất cả sức mạnh, phản công, tiêu diệt Thánh Cung, để về sau vĩnh viễn không còn tai nạn nữa!
Giọng nói hùng hồn giống như là chém đinh chặt sắt của Chu Nguyên quanh quẩn ở trong đại điện, lại khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc đến sợ hãi.
Tất cả mọi người trong đại điện nhất thời trầm mặc.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên chuyện tổ kiến liên minh cùng chống chọi với Thánh Cung được nhắc tới, trước đây thì mọi người đã từng bàn luận về chuyện này nhưng cuối cùng lại bị đè xuống.
Bởi vì đã có liên minh dĩ nhiên là cần phải có người lãnh đạo điều khiển toàn cục, mà bốn đại Thánh Tông có thực lực tương đương, hơn nữa trong dĩ vãng cũng không phải là chưa từng có tranh chấp. Mặc dù hôm nay bởi vì Thánh Cung uy hiếp khiến cho mọi người dần dần đứng về một phe nhưng ai đứng ra chỉ huy quần hùng đều không thể triệt để làm cho người ta cảm thấy tin tưởng và nghe theo vô điều kiện.
Cho nên, đề nghị này cuối cùng vẫn bị đè xuống mà không giải quyết được gì, thẳng đến lúc này đây, được Chu Nguyên nhắc lại thêm một lần nữa.
Nhìn qua khuôn mặt đang biến ảo của bốn vị Chưởng môn, Chu Nguyên nheo mắt lại, bình tĩnh nói:
- Ta biết rõ vấn đề lớn nhất trong việc tổ kiến liên minh, cho nên ta đề nghị người đầu tiên trở thành Minh chủ của Thương Huyền Minh ... chính là bản thân ta.
Trong đại điện, tất cả mọi người đều không nhịn được mà trợn tròn mắt.
Bọn họ kinh ngạc nhìn qua người trẻ tuổi trong đại điện kia, ý của lời nói vừa rồi chắc khác nào là ... Ta biết rõ các ngươi đều không phục đối phương, đã như vậy thì cứ để ta làm lão đại cho, bởi vì ... Các ngươi đều sẽ phục ta?
Thằng này ... ngông cuồng như vậy hay sao? !
Vào lúc này, kể cả Thanh Dương Chưởng môn cùng với mấy người Liễu Liên Y, Linh Quân ở sau lưng ông đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên.
Phải đến tận lúc này, bọn họ mới cảm nhận được khí thế sắc bén cùng bá đạo của người trước mắt.
Và cũng phải đến tận lúc này mấy người bọn họ mới đột nhiên hiểu được, người trước mắt hoàn toàn chính xác không còn là thiếu niên tu hành ở trong Thương Huyền Tông của năm đó nữa rồi.
Hiện tại, hắn là người mạnh nhất dưới Thánh Giả của Chư Thiên!
Trong đại điện, bầu không khí có chút quái dị, từng ánh mắt ngạc nhiên dừng lại ở trên khuôn mặt bình tĩnh của Chu Nguyên.
Ai cũng không nghĩ tới, Chu Nguyên đầu tiên đưa ra việc tổ kiến Thương Huyền Minh, sau đó lại trực tiếp tự đề cử mình. Phải biết rằng dựa theo lẽ thường thì tốt xấu cũng cần thế lực khắp nơi thương thảo một lần, mặc dù cuối cùng thật sự có kết quả, người ngồi lên vị trí kia cũng phải khiêm tốn nêu lý do từ chối dăm ba lần rồi để mọi người thuyết phục mới miễn cưỡng nhận chức, phải như thế mới đúng kịch bản chứ.
Nhưng mà hành động trực tiếp vượt qua mọi trình tự, một bước đi đến kết quả này của Chu Nguyên thật sự là khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Cách làm này có phải là hơi lỗ mãng, khó thể hiện rõ đức tính khiêm tốn hay không?
Ở trong bầu không khí quái dị kia, Chu Nguyên ngẩng đầu lên, khuôn mặt không có gì thay đổi, thản nhiên nói:
- Những năm này ta lưu lạc ở giữa Chư Thiên, không nói là kiếm được thêm bao nhiêu kiến thức nhưng lời nói thẳng mong mọi người không cảm thấy buồn phiền. Người đang ngồi ở đây chắc hẳn đều biết rõ nội tình của Thương Huyền Thiên, cho nên nơi này với ta đích thật là quá nhỏ.
Mọi người trong đại điện lại tiếp tục trầm mặc thêm một lúc, tất cả đưa mắt nhìn nhau nhưng cuối cùng lại không có người nào đứng ra phản bác.
Chu Nguyên ở trước mắt không còn là tiểu bối Thần Phủ Cảnh của năm đó nữa rồi. Danh tiếng của người ta ở trong Chư Thiên vang vọng cỡ nào, e rằng trong vòng trăm ngàn năm qua, Thương Huyền Thiên cũng không có người nào đạt tới.
Hiện tại, Chu Nguyên lại còn được mọi người ưu ái phong cho danh hiệu người mạnh nhất dưới Thánh Giả của Chư Thiên.
Nếu như hắn nguyện ý thì bất luận là Thiên Vực đỉnh tiêm như Hỗn Nguyên Thiên hay là Càn Khôn Thiên đều sẽ gạt đi sự kiêu ngạo, đồng ý trả một cái giá lớn để giữ hắn lại.