Người dịch: Nguyễn Khiêm
So sánh với những Thiên Vực này, Thương Huyền Thiên đích thật là một ngôi miếu nhỏ rồi.
Mà bọn họ cũng đã minh bạch ý trong lời nói của Chu Nguyên. Người ta còn chướng mắt với cả Thương Huyền Thiên nên đương nhiên là sẽ không để ý cái gọi là Thương Huyền Minh này.
Vị trí lãnh tụ mà bọn họ coi trọng thật sự là không hề có lực hấp dẫn đối với Chu Nguyên,.
- Ta trực tiếp như thế chỉ là không muốn không duyên cớ lãng phí thời gian cùng tinh lực cho mấy trình tự, thủ tục vô nghĩa kia mà thôi. Bởi vì mọi người hẳn là đều minh bạch, vị trí này giao cho bất kỳ ai khác trong Thương Huyền Thiên thì các ngươi đều sẽ không phục.
- Vấn đề này đã bị mọi người kéo dài nhiều năm như vậy rồi có bàn thêm cũng chẳng mấy tác dụng. Mà hiện tại, ta không có thời gian chờ đợi kết quả.
- Mặt khác, Thương Huyền Minh thành lập chỉ là vì đối phó Thánh Cung, cho nên một khi Thánh Cung bị tiêu diệt thì đó cũng là ngày Thương Huyền Minh giải tán.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn về phía bốn vị Chưởng môn rồi chậm rãi nói:
- Không biết bốn vị Chưởng môn cảm thấy ta có tư cách ngồi lên vị trí này hay không?
Mặc dù lời nói cùng ngữ khí của Chu Nguyên đều rất bình thản, nhưng mà đối diện với ảnh mắt của hắn, mặc dù là bốn vị Chưởng môn đều mơ hồ cảm thấy áp lực.
Ở sau lưng Thanh Dương Chưởng môn, Phong chủ Tuyết Liên Phong, Liễu Liên Y kia hứng thú nhìn chằm chằm vào thân hình của Chu Nguyên, sau đó nói nhỏ:
- Chậc chậc! Thật sự là không nghĩ tới. Lúc trước, khi tiểu gia hỏa này còn tu hành ở Thương Huyền Tông, nhìn còn khá nhu thuận, lanh lợi, không nghĩ tới mới hơn mười năm không thấy, uy thế vậy mà đã mạnh mẽ đến một bước này.
Năm đó, trong trận đại chiến trước lúc Chu Nguyên ly khai Thương Huyền Thiên, thân thể của Liễu Liên Y đã bị hủy, chỉ có điều cũng may thần hồn không bị hao tổn quá nhiều, hiện tại xem ra thương thế đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi.
Linh Văn Phong Bạch Mi lão nhân cười ha hả nói:
- Trên con đường tu luyện, người giỏi đi trước, dùng thực lực hiện nay của Chu Nguyên, Thương Huyền Thiên hoàn toàn chính xác không người nào có thể so sánh. Chỉ có điều bất kể như thế nào, hắn cũng là người trong tình trọng nghĩa lại từng là đệ tử của Thương Huyền Tông, xem ra lần này, Thương Huyền Tông ta cũng được thơm lây rồi.
- Năm đó, lúc Chu Nguyên ở Thương Huyền Tông đã từng có mâu thuẫn với Kiếm Lai Phong. Linh Quân, giờ huynh cảm thấy như thế nào đây? Hiện tại có phải là ánh mắt nhìn người của huynh năm đó kém cỏi hay không?
Cố Thiên Hồng của Hồng Nhai Phong kia cười nhẹ nói.
Vào lúc này, Linh Quân phong chủ rốt cục cũng không thể một mực bảo trì trầm mặc được nữa, khuôn mặt khẽ giật giật, có chút mất tự nhiên nói:
- Năm đó chỉ là cạnh tranh giữa những đệ tử kia mà thôi, tại sao lại gọi là mâu thuẫn với cả Kiếm Lai Phong được?
Nghe thấy lời nói ngoài mạnh trong yếu này của Linh Quân, ba vị phong chủ khác liếc nhìn nhau và đều cười thầm không thôi.
- Khục.
Khi mấy người Liễu Liên Y thấp giọng nói chuyện với nhau thì ở phía trước Thanh Dương Chưởng môn ho nhẹ một tiếng, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Ta cũng cảm thấy, bất luận là xét về thực lực hay là danh vọng, CHu Nguyên đều đủ để đảm nhiệm vị trí này.
- Thương Huyền Tông ta cũng không phản đối ý kiến này.
Nghe thấy câu nói này của Thanh Dương Chưởng môn, trong lòng của ba vị Chưởng môn khác đều chửi thầm một câu. Chu Nguyên này nói như thế nào cũng là người của Thương Huyền Tông các ngươi, để hắn làm Minh chủ Thương Huyền Minh, trở thành người đứng đầu Thương Huyền Thiên, ngươi đương nhiên sẽ không phản đối.
Chỉ có điều cuối cùng bọn họ vẫn âm thầm thở ra một hơi dài, bởi vì lời nói của Thanh Dương Chưởng môn cũng không phải không có lý. Hiện nay, thực lực của Chu Nguyên có lẽ đã mạnh hơn so với bọn họ, mà danh vọng ở trong Chư Thiên còn vượt xa bọn họ không biết bao nhiêu lần, theo ý nào đó thì Chu Nguyên đích thật là người chọn lựa thích hợp nhất.
Bọn họ sẽ cảm thấy rối rắm như thế chỉ là vì trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận sự thật rằng người đã từng là tiểu bối trong con mắt của bọn họ này giờ lại đã có thực lực siêu việt bọn họ.
- Chúng ta cũng không có ý kiến gì.
Ba vị Chưởng môn khẽ gật đầu.
Chu Nguyên thấy thế, biểu cảm trên mặt cũng hòa hoãn xuống, nói:
- Đa tạ bốn vị Chưởng môn phối hợp.
- Thương Huyền Minh thành lập chính là vì để hợp nhất sức mạnh của thế lực khắp nơi trong Thương Huyền Thiên để cùng chống chọi với Thánh Cung. Mà ta dù là người của Thương Huyền Thiên nhưng cũng chưa quen thuộc với các thế này, cho nên đến lúc đó việc này vẫn phải giao cho bốn vị Chưởng môn đi làm.
Tuy rằng danh vọng hiện nay của hắn rất mạnh, nhưng đối với những thế lực bản thổ kia của Thương Huyền Thiên thì hiển nhiên là lời của bốn đại Thánh Tông vẫn nặng hơn mấy phần.
Bốn vị Chưởng môn cũng gật đầu:
- Đây là chuyện chúng ta phải làm.
Thanh Dương Chưởng môn do dự một chút, nói:
- Trong việc đối phó Thánh Cung, phiền toái lớn nhất vẫn là Thánh Nguyên.
Hai chữ Thánh Nguyên vừa vang lên, sắc mặt của ba vị Chưởng môn khác cũng nhanh chóng trầm xuống. Từ sau một trận chiến ở Hắc Uyên năm đó, thực lực của ba vị Chưởng môn cũng có chỗ tăng lên nhưng bọn họ minh bạch, tốc độ tiến bộ của Thánh Nguyên lại càng thêm khủng bố.
Mặc dù hôm nay Thánh Nguyên vẫn như trước không đột phá thành Thánh Giả chân chính, nhưng mỗi khi bọn họ tiếp cận Thánh Cung thì đều cảm ứng được một luồng áp lực cực kỳ nguy hiểm.
Trải qua phỏng đoán, bốn vị Chưởng môn cũng không thể không thừa nhận hiện nay coi như là mấy người bọn họ liên thủ chỉ sợ cũng không có khả năng tạo thành chút uy hiếp nào với Thánh Nguyên.
Cũng may là trong suốt mấy năm này, Thánh Nguyên Cung chủ chưa từng bước ra khỏi Thánh Cung, bằng không thì hôm nay thế cục của Thương Huyền Thiên chỉ sợ cũng còn bết bát hơn nữa kia.
Chu Nguyên chậm rãi nói:
- Thánh Nguyên Cung chủ giao cho ta đối phó.
Nghe thấy câu nói này của Chu Nguyên, bốn vị Chưởng môn đều cảm thấy kinh hãi. Bọn họ đưa ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên.