Người dịch: Nguyễn Khiêm
Tuy rằng hiện nay Chu Nguyên được mọi người trong Chư Thiên gọi là người mạnh nhất dưới Thánh Giả nhưng mà phải biết rằng, Thánh Nguyên kia chính là Bán Thánh!
Tuy rằng không phải là Thánh Giả thực sự, nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần dính vào một chữ Thánh này thì đã không còn là phàm nhân nữa.
Chu Nguyên có thể chống lại Bán Thánh hay sao? !
Khi đối mặt với ánh mắt kinh hãi và nghi hoặc của mấy người Thanh Dương Chưởng môn, Chu Nguyên thản nhiên nói:
- Cũng không có hoàn toàn nắm chắc, nhưng dù sao cũng phải chạm qua mới biết được. Bất kể như thế nào thì trong Thương Huyền Thiên bây giờ cũng chỉ một mình ta có thể đánh một trận với Thánh Nguyên mà thôi.
Mặc dù là đến tận bây giờ Chu Nguyên cũng chưa từng hiểu rõ về cấp độ Bán Thánh kia của Thánh Nguyên nhưng điều đó cũng không khiến cho hắn cảm thấy bản thân có thể khinh thường đối phương. Bởi vì số Thánh Giả mà hắn bái kiến chỉ sợ còn nhiều hơn số Pháp Vực Cảnh mà bốn vị Chưởng môn đã gặp, cho nên hắn rõ ràng hơn về sức mạnh của Thánh Giả.
Bốn vị Chưởng môn im lặng, trong nội tâm cũng không khỏi có chút hâm mộ. Từ trước đến nay, nhuệ khí của Chu Nguyên có vẻ chưa từng suy giảm, mặc dù là khi đối mặt với Bán Thánh cũng chưa từng hiện ra biểu cảm sợ ý. Có lẽ, cũng chính là tâm cảnh dũng mãnh này mới có thể làm cho thực lực của hắn chỉ trong hơn mười năm đã vượt qua bọn họ.
- Muốn ta một mình chiến đấu với Thánh Nguyên cũng không sao. Chỉ có điều, ta cũng có một cái yêu cầu.
Giọng nói của Chu Nguyên lại lần nữa vang lên.
Bốn vị Chưởng môn đều nhìn qua.
Chu Nguyên trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi nói:
- Ta hi vọng các ngươi có thể giao tất cả mảnh vỡ của Thương Huyền Thánh Ấn cho ta.
Lời ấy nói ra lập tức khiến cho mọi người phản ứng mãnh liệt, thậm chí còn hơn cả lúc hắn tự mình đề cử bản thân vào vị trí Minh chủ Thương Huyền Minh nữa.
Thậm chí ngoại trừ Thương Huyền Tông, mấy cao tầng của ba Thánh tông khác đều phản ứng, sắc mặt có chút biến đổi. Dù sao hiện nay mảnh vỡ của Thánh Ấn trong tay tất cả các thế lực đều là do bọn họ hao tổn tâm cơ tranh đoạt đến, hơn nữa vị trí Minh chủ chung quy chỉ là trên danh nghĩa, nhưng cơ duyên ẩn chứa trong Thương Huyền Thánh Ấn lại là thật sự.
Vạn nhất một ngày nào đó, bọn họ có thể khám phá được ảo diệu ở bên trong, từ đó khống chế được mảnh vỡ của Thương Huyền Thánh Ấn, như vậy chẳng lẽ không phải là một bước lên trời hay sao?
Hôm nay Chu Nguyên nói muốn giao toàn bộ cho hắn, bọn họ làm sao có thể cảm thấy cam lòng được?
Chu Nguyên nhìn qua mấy người đang kêu loạn trong đại điện, mặt không biểu tình, nhưng mặc cho ai đều cảm thụ được một luồng uy áp làm cho người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi khuếch tán ở trong đại điện.
Vì vậy, đại điện ồn ào cũng dần dần yên tĩnh.
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào bốn vị Chưởng môn, không nói chuyện, nhưng sự thất vọng ở trong mắt của hắn lại làm cho mấy người sau cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn cũng không nói thêm gì, chỉ là vung tay áo lên, có một quả cầu ánh sáng bay ra, lơ lửng ở trước mặt.
Phía trên quả cầu ánh sáng có bốn Thánh Văn lưu chuyển, ở trung tâm thì là một mảnh vỡ thần bí.
- Bốn Thánh Văn này chính là thứ được Thương Huyền lão tổ bóc ra từ phía trên Thương Huyền Thánh Ấn mà mảnh vỡ ở trung tâm kia chính là mảnh vỡ hạch tâm của Thánh Ấn.
Nghe được giọng nói lạnh nhạt của Chu Nguyên, chỉ trong giây lát, không ít ánh mắt trong đại điện đều trở nên nóng bỏng.
Chỉ có điều, sự nóng bỏng này còn không có tiếp tục bao lâu thì một câu sau của Chu Nguyên đã tựa như là một chậu nước lạnh tưới xuống, làm cho tất cả mọi người câm như hến.
- Ta nguyện ý giao chúng ra, chỉ có điều người cầm nó sẽ phải đối phó với Thánh Nguyên. Vậy bây giờ ai muốn nhận nào?
Trong đại điện, quả cầu ánh sáng chứa bốn Thánh Văn lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, tản ra từng quầng sáng nhạt. Ở bên trên kia, bốn đường Thánh Văn cổ xưa phức tạp chậm rãi lưu chuyển, hấp dẫn khiến cho ánh mắt của mọi người khó có thể chuyển di ra.
Mặc dù là bốn vị Chưởng môn cũng nhìn chằm chằm vào bốn đường Thánh Văn kia. Năm đó, khi Thương Huyền Thánh Ấn bị nghiền nát, những mảnh vỡ đã rơi vãi khắp nơi trong Thương Huyền Thiên. Trong những năm này, bọn họ cũng đã tìm được không ít mảnh vỡ của Thánh Ấn nhưng lại không có bất kỳ manh mối cùng tung tích về bốn Thánh Văn năm đó đã từng xuất hiện qua. Ai cũng không nghĩ tới, bốn Thánh Văn này, dĩ nhiên là bị Chu Nguyên mang ra khỏi Thương Huyền Thiên.
Hơn nữa, mảnh vỡ của Thánh Ấn ở bên trong quả cầu ánh sáng chứa bốn Thánh Văn kia cũng tản ra chấn động không giống bình thường. Dựa theo sự hiểu biết về các mảnh vỡ của bốn vị Chưởng môn thì bọn họ cũng đoán được chỉ sợ mảnh vỡ này chính là một trong những mảnh vỡ hạch tâm nhất của Thánh Ấn rồi.
Nếu như ở thường ngày, mảnh vỡ ở cấp độ này xuất hiện thì chỉ sợ thế lực khắp nơi đều sẽ tranh đoạt đến vỡ đầu.
Chỉ có điều hiện tại, những cao tầng của tông phái ở đây sau khi liếc nhìn nhau một cái thì lại là rụt đầu trở về, chỉ dám dùng ánh mắt không ngừng vụng trộm nhìn qua.
Mà ngay cả bốn vị Chưởng môn thì trên mặt đều hiện lên biểu cảm xấu hổ.
Ai tiếp quả cầu ánh sáng chứa Thánh Văn cùng với mảnh vỡ hạch tâm này thì phải đối mặt với Thánh Nguyên. Nói thật, nếu như bọn họ thật sự cảm thấy có phần thắng thì cũng không kéo dài nhiều năm như vậy mà không dám phản công Thánh Cung.
Vì vậy, trong lúc nhất thời, toàn bộ moi người trong đại điện đều xấu hổ cúi đầu, im lặng không nói gì.
Chu Nguyên nâng bàn tay lên, quả cầu ánh sáng kia lơ lửng ở trên lòng bàn tay của hắn rồi hắn nói khẽ:
- Chư vị lưu luyến mảnh vỡ của Thánh Ấn như thế, hẳn là lại không có hứng thú gì đối với mấy đường Thánh Văn này nhỉ?
Ánh mắt của hắn nhìn về phía mọi người, mà ở chỗ hắn nhìn qua, cao tầng của các phái đều nhaanh chóng né tránh, không dám nhìn thẳng, tựa như là sợ bị Chu Nguyên gọi tên vậy.